Khách Phục Cấp Sử Thi

Chương 16

Vốn tưởng là một kẻ không có triển vọng, không nghĩ tới trên phương diện đánh đàn sự tiến bộ của Thẩm Phất thay đổi theo từng ngày."Không đạt tới cảnh giới thứ 5, ta đề nghị ngươi không dung hợp nội lực vào. Sự lợi hại thực sự của "Điều khúc" nằm tại cảnh giới thứ 5 trở lên, tùy tiện dụng hợp, sẽ dễ dàng tạo thành tổn thương cho kinh mạch của ngươi."

Thẩm Phất cười nói: "Tại sao không phải tẩu hỏa nhập ma?"

Bây giờ Tạ lão trang chủ nhìn Thẩm Phất càng hợp mắt, kiên nhẫn trả lời: "Muốn tẩu hỏa nhập ma đâu đơn giản như thế được, trong đời ta cũng chỉ thấy một mà thôi."

Thẩm Phất nhíu mày, không phải trên giang hồ sẽ luôn luôn đồn rằng người này người kia tẩu hỏa nhập mà sao.

Tạ lão trang chủ biết anh nghĩ gì, lắc đầu nói: "Mọi người đã nhầm rồi, tẩu hỏa nhập ma thực sự chính là tâm trí biến đổi cực lớn, công lực tăng vọt, khác hoàn toàn với việc trong lúc tu hành xảy ra sai sót, dẫn tới phản phệ công pháp, theo lão phu biết, có một môn công pháp chuyên khiến người ta tẩu hỏa nhập ma, sau khi đạt tới đại thành mới có thể khôi phục lý trí, đồng thời giữ lại thực lực hiện có."

"Ồ, công pháp gì vậy?"

" "Thiên Ma tàn quyền!" Tạ lão trang chủ nói vô cùng nghiêm túc: "Điều khúc đã đủ lợi hại rồi, có lực lượng xông qua thiên quân vạn mã, nhưng chỉ xếp hạng ba, mà "Thiên Ma tàn quyền", ngay từ lúc phát hiện, đã được liệt vào loại công pháp hàng đầu."

Lúc ông ta nói, Thẩm Phất len lén quan sát biểu hiện của Tiêu Nhiên, bình tĩnh như nước, không hề có bất kỳ giá trị nghiên cứu nào.

"Cảm ơn lão trang chủ đã giải đáp nghi hoặc."

Tạ lão trang chủ xua tay: "Việc nhỏ, nhưng mà ngươi phải trọng điểm nâng lên tâm cảnh, bằng không muốn luyện lên nữa là rất khó."

Lần thứ hai cảm ơn Tạ lão trang chủ, trên đường về phòng nhỏ Thẩm Phất rơi vào trầm tư. Thứ như tâm cảnh làm sao nâng lên được? Cũng không thể nửa đêm bò tới trên giường Tiêu Nhiên nói, Giáo chủ, cậu cho tôi cưỡi một lúc. Ý nghĩ này vừa sinh ra, đã bị bóp chết trong trứng nước.

Không cần đi tìm chết, mới trụ được lâu dài. "Mùi thơm?" Thẩm Phất ngẩng đầu lên, trong viện có thêm một người, quần áo màu xanh lam, người đẹp như tranh vẽ, "Thánh nữ."

"Gọi ta Triệu cô nương là được."

"Họ cô thật thú vị."

Thẩm Phất ngồi xuống đối diện, nếu anh nhớ không lầm, hiện tại "Triệu" là quốc họ.

Thánh nữ che miệng cười nói: "Xác thực thân phận của ta vô cùng cao quý"

Thẩm Phất: "Mọi người bình đẳng"

Thánh nữ chỉ chỉ lên bầu trời xanh: "Lúc ta sinh ra thân phận đã được nó định đoạt rồi."

"Triệu cô nương tới đây, chắc là vì khúc phổ." Thánh nữ gật đầu: "Ta muốn trao đổi với ngươi, chỉ cần ngươi lén truyền dạy "Điều khúc" cho ta, ta có thể đưa ngươi tất cả mọi thứ ngươi muốn."

Thẩm Phất suy nghĩ cái từ "tất cả này. khóe miệng

nhoẻn một cái.

Thánh nữ: "Kể cả ngươi muốn thành hôn cùng ta cũng được."

"Làm một vị phò mã tiêu dao sao?" (tiêu dao: ung dung tự tại, không bị ràng buộc hay phải làm gì) Thánh nữ không bác bỏ, xem như ngầm thừa nhận thân phận anh vừa nói.

Đúng là một cuộc trao đổi có lời, chả cần phải đánh đổi cái gì, dù sao "Điều khúc" cũng là tuyệt học của Cầm trang, chẳng những anh có thể học được, lại còn có thể dùng nó để trở thành phò mã.

Thánh nữ cũng rất tự tin, cô tin rằng khắp thiên hạ này không ai sẽ từ chối một cuộc trao đổi như vậy.

"Cô có thể cho tôi cưỡi không?"

"Coi như có thể đi, cô có thể kéo lên tâm cảnh của tôi Sao?"

" Cô không thể, nhưng Tiêu Nhiên có thể."

Thẩm Phất nghiêm mặt nói: "Vì thế tôi lựa chọn về phe cậu ta."

Lúc anh nói ra câu đầu tiên, Thánh nữ đã nổi lên ý gϊếŧ người. Nếu không phải có việc cầu cạnh, đã sớm ra tay rồi, sắc mặt cô ta vô cùng khó nhìn: "Thẩm công tử tuổi còn trẻ, mọi việc cần cân nhắc cho thỏa đáng, đừng để rơi vào cảnh đầu xanh xuống mồ."

Thẩm Phất: "Đi coi bói vốn nói tôi sống không lâu, Triệu cô nương không cần phải sầu việc này."

"Ngươi!" Thánh nữ bật dậy: "Tự lo lấy"

Cô ta đi rồi, Thẩm Phất cũng chẳng sợ có độc, ăn điểm tâm mà Thánh nữ đặc biệt mang tới.

"Tiêu Tiêu, từ khi nào cậu có ham muốn nghe góc tường rồi?"

Một ngày bị đối N lần kiểu xưng hô, Tiêu Nhiên nhảy xuống từ tường viện.

"Đến đây từ lúc nào?"

Không thể không thừa nhận năng lực ẩn nấp hơi thở hàng đầu của Tiêu Nhiên, ngay cả anh cũng suýt nữa bị lừa rồi.

"Từ lúc ngươi nói muốn cưỡi ta."

"... Về chuyện này tôi muốn giải thích chút."

Tiêu Nhiên rút kiếm ra: "Chỉ đánh mà thôi."

Một trận đánh khiến trời đất hỗn loạn, đến chạng vạng cũng chưa phân được thắng bại, dù sao hiện tại Tiêu Nhiên chưa luyện được "Thiên Ma tàn quyền", thực lực chưa đạt tới đỉnh cao của mấy năm sau.

Thành thạo điêu luyện tiêu hao mấy giờ liền, Thẩm Phất vừa quấn lấy hắn chiến đấu, vừa cầu xin nói: "Tôi đói, trước đi ăn cơm đã."

Tiêu Nhiên rất lâu rồi không gặp được đối thủ thực lực ngang tầm như này, Thẩm Phất giúp hắn luyện kiếm đã ghiền, bởi vậy đặc biệt khoan dung, chủ động thu kiếm.

Một kẻ đi cơm nước, một người lau chùi kiếm. Thẩm Phất quay đầu lại, mắt thấy tên kiếm si, niềm xót thương từ tâm chảy tràn, dùng tình yêu cảm hóa phá thân đồng tử của cậu ta là không thể rồi.

[Hệ thống: anh có thể dùng kiếm phá. Thẩm Phất "A" một tiếng cười gắn, khiến hệ thống cảm giác được lạnh xuyên tim, không dám loạn nghĩ ý xấu nữa.

[Hệ thống: Nho nhỏ hỏi một câu, dùng thuốc thì sao?] Biện pháp này có thể thử, bàn tính trong lòng Thẩm Phất lại bắt đầu gảy gảy.

Bữa tối Cầm trang vô cùng tỉ mỉ, Tạ Minh không hiểu gia gia bị làm sao mà tâm trí mê muội, đặc biệt gọi Thẩm Phất tới dùng cơm với bọn họ.

Ban ngày bị lừa mười vạn lượng, đối mặt với kẻ đầu sỏ, thực khó để nuốt trôi, Tạ Minh tùy tiện tìm cớ rời bàn ǎn.

Đa số người học đàn sở hữu đôi tay rất ưa nhìn, Tạ Minh cũng vậy, Thẩm Phất từng lén quan sát, ngay cả phụ nữ cũng không đạt tới trình độ tinh tế nhẵn nhụi như hắn.

"Tại sao ngài không truyền khúc cho cháu trai, mà lại truyền cho người ngoài?"

Tạ lão trang chủ đề bát đũa xuống, liếc nhìn xung quanh, người hầu kẻ hạ dồn dập rời khỏi.

"Liên quan tới việc của Cầm trang, Giáo chủ có đề cập một ít với ngươi đúng không."

Thẩm Phất gật đầu.

“Phụ thân Minh nhi trúng độc mà chết, Minh nhi cũng bị ảnh hưởng, lão phu đã dùng rất nhiều biện pháp mới miễn cưỡng loại trừ bảy, tám phân," Ánh mắt Tạ lão trang chủ nhuốm đầy bi phẫn, vào tuổi của ông, rất nhiều chuyện đã được chứng kiến, cảm xúc kịch liệt như vậy có thể tưởng tượng ra ông có biết bao căm hận với kẻ ác đứng sau màn: "Công pháp "Điều khúc" thuần dương, luyện tới cảnh giới thứ sáu sẽ kích phát số độc tố còn sót lại trong cơ thể nó, khí huyết suy yếu mà chết."

"Thì ra là vậy."

Tạ lão trang chủ thở dài: "Vì thế ta cũng chỉ có thể lấy lý do tiếng đàn ít linh tính mà qua loa lừa dối nó."