Khách Phục Cấp Sử Thi

Chương 4

Từ nhỏ tới lớn Tiêu Nhiên chưa từng bị ai chạm qua như vậy, dao cạo của Thẩm Phất đè ngay chỗ cuống họng, tay còn lại dịu dàng vuốt ve vỗ về tóc hắn, dưới sự tương phản cực hạn, ấy vậy mà Tiêu Nhiên nổi lên phản ứng.Hai người đứng sát sàn sạt, Thẩm Phất không thể không phát hiện ra.

Dao dán sát da thịt chậm rãi dịch xuống dưới: "Xem ra trước Tam Thiên phiền não tơ”, cái dao cạo này phải giúp cậu diệt trừ mầm tai họa mới đúng."

(Tam thiên phiền não tơ. Trích từ Kinh Phật. "Tam thiên phiền não tơ" được ẩn dụ cho những sợi tóc trên đầu: "Tam thiên (3000)" trong đạo Phật ý chỉ "vô cùng nhiều" "Tam thiên tơ" là vô cùng nhiều rắc rối. Chính vì vậy đi xuất gia sẽ tháo dỡ gánh nặng phiền não hồng trần, ý chỉ xuống tóc đi tu)

Tiêu Nhiên nắm chặt cổ tay của anh, lời nói lạnh buốt. "Đừng có làm bộ nữa, nói thẳng đi, ngươi muốn gì?" Thẩm Phất lập tức chỉ tới tượng Phật: "Muốn cậu tâm hướng về người này." Cốc Cốc Cốc.

Tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ truyền đến làm mọi người im bặt.

Thẩm Phất điểm huyệt Tiêu Nhiên rồi giấu sau tượng Phật to lớn, đi mở cửa.

"Là ngươi?" Người tới hơi chút kinh ngạc. Tiêu Nhiên nhận ra giọng của Tần Dục, mấy lần muốn thử xung kích huyệt đạo, đáng tiếc vừa mới đề khí, cổ họng lập tức dâng lên vị tanh ngọt.

Thầm Phất liếc nhóc hòa thượng, nhóc vô cùng nhanh nhẹn chạy tới: "Thí chủ, nghỉ chân hay ngủ lại?"

Sư phụ đã nói, nghỉ chân chốc lát là miễn phí, ăn lót dạ hoặc ở lại thì có thể thu phí.

Khóe miệng Tần Dục giật giật: "Phật môn thánh địa, chỉ tới tìm hiểu tin tức."

Thấy Thẩm Phất khẽ gật đầu, nhóc hòa thượng dẫn người vào.

Miếu này khiến người ta cảm giác vô cùng kỳ quặc, cả thảy chỉ có hai người, tượng Phật cũng chỉ có một cái, trụ trì quan trọng nhất lại để một đầu tóc dài, đôi mắt lúc sáng lúc tối, có một giây anh đã hoài nghi người kia chính là yêu quái thành tinh trong núi biến thành. Nghĩ một hồi, vẫn xưng "anh bạn" mà trò chuyện. "Anh bạn có tình cờ gặp được người nào gần đây không?".

Dựa vào tình báo, lần cuối cùng thấy được giáo chủ chính là biển mất trong những tòa núi này.

"Có gặp."

Đôi mắt Tần Dục lộ vui mừng: "Ở nơi nào?" Thầm Phất: "Anh đi lên phía trước" Tần Dục khó hiểu.

"Bước lên trước, Phật tổ sẽ nói cho anh biết." Chẳng lẽ người xuất gia đều thần thần bí bí như thế? Tần Dục lòng đầy hoài nghi mà bước một bước.

"Đi thêm về phía trước." Vẻ mặt Thẩm Phật không chút thay đổi.

Tần Dục không tin tà, lại đi thêm mấy bước nữa. Huyệt vị sau lưng bị điểm hai cái, chân tay Tần Dục cứng ngắc, chỉ còn đôi mắt là có thể chuyển động. "Hiện tại tôi sẽ đưa anh đi gặp cậu ta."

Rõ ràng là một khuôn mặt vô cùng dịu dàng, phản chiếu vào mắt Tần Dục lại tựa như Tu La.

Anh nghĩ rằng mình xong đời rồi đó.

Tiếng lóng trên giang hồ, đưa ngươi đi gặp hắn chính là giúp các ngươi gặp mặt dưới Hoàng Tuyền. Thời khắc sống còn, trong lòng Tần Dục không phải tuôn ra cảm xúc sợ hãi đối với cái chết, mà là tuyệt vọng vì tám phần Giáo chủ đã chết..... Thiên Âm giáo xong đời.

"Sư phụ" Nhóc hòa thượng vô cùng kích động: "Đây là một sư đệ khác của con sao?"

"Con chỉ có một sư đệ thôi." Nhóc hòa thượng méo miệng, ngón tay thịt lần lần tràng hạt, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.

Thẩm Phất liếc mắt ra hiệu.

Nhóc hòa thượng hiểu ý, chớ nhìn nhóc thấp bé, khí lực lại vô cùng lớn, có thể cõng Tiêu Nhiên từ sau tượng Phật xuống.

Cứ tưởng rằng lần này chết chắc, lại không ngờ đυ.ng phải đôi mắt tựa hàn băng, Tần Dục rất muốn há miệng nói chuyện, nhưng cổ họng anh chỉ có thể gắng gượng động đậy hai cái.

Trong mắt tràn đầy vui mừng khôn xiết không bởi vì bị điểm huyệt mà gặp cản trở.

Giáo chủ còn sống!

Anh cố gắng kìm nén tâm tình kích động.

Thẩm Phất ép Tần Dục ăn một viên thuốc, giải huyệt cho anh ta rồi nói.

"Hài lòng chưa?"

Tần Dục theo bản năng mà gật đầu.

Thẩm Phất lại nhìn Tiêu Nhiên: "Tuyệt vọng không?" Tiêu Nhiên không lên tiếng, Tần Dục còn chưa kịp phản ứng lại.

Thầm Phật châm lửa đốt ba nén nhang, cung kính dâng lên Phật tổ: "Anh vốn là tia hy vọng có thể giải cứu cậu ta, nhưng lại chỉ có thể nhìn anh đần độn rơi vào ma trảo, anh nói xem cậu ta có tuyệt vọng không?" Tần Dục cảm giác toàn thân không có sức lực: "Đáng chết, ngươi cho ta ăn cái gì?"

Thẩm Phất không phản ứng anh ta, liếc mắt với nhóc hòa thượng: "Ý sư phụ là, con khiêng người từ sau tượng Phật ra đây."

Nhóc hòa thượng lại lật đật lật đật chạy tới khiêng người, lúc định di chuyển, thấy ánh mắt đối phương ác liệt kèm theo sát ý, cánh tay không hiểu sao mềm nhũn.

"Sư... Sư phụ."

Không nhịn được lùi lại một bước, va phải bức tường người.

"De su phu."

Nhóc hòa thượng trốn phía sau Thẩm Phất, trơ mắt nhìn anh ngồi xổm xuống, dễ dàng ôm ngang người lên.

Thầm Phất cho rằng nhóc còn đang sợ, an ủi nhóc một câu.

Nhóc hòa thượng: ... Hình như sư phụ còn đáng sợ hơn. Tiêu Nhiên tuyệt không nhẹ chút nào, là cân nặng của một người đàn ông trưởng thành, ấy vậy mà từ đầu tới cuối Thẩm Phật không thở dốc một hơi.

Ánh mắt Tần Dục phải nói tràn ngập kinh sợ, căn bản không dám nhìn thằng vào mắt Giáo chủ ngay lúc này. Ngón tay thon dài trượt theo mái tóc đen nhánh tựa thác nước, không thể phân biệt được cái nào xinh đẹp hon.

Tiêu Nhiên bình tĩnh nhìn anh, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, e rằng Thẩm Phật đã bị lăng trì từ lâu. Tay còn chưa cầm lên dao cạo, lại nhẹ nhàng buông, mắt Thẩm Phất híp híp, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi Tần Dục: "Phiền phức do anh dẫn tới?"

Tần Dục chắc chắn nói: "Không thể nào, trên giang hồ này không quá mười kẻ có thể theo dõi ta mà không để lộ chút dấu vết."

Mười người này đều là cao thủ hàng đầu, làm việc vô cùng thẳng thắn, thật sự bị bọn họ phát hiện hành tung, thì đã bị bắt lấy, dùng hình phạt nghiêm khắc tra hỏi ngay từ giây phút đầu tiên rồi.

Thẩm Phất cười nhạo nói: "Vậy, kẻ không có thực lực bằng anh thì sao?"

Vốn Tần Dục muốn phản bác, hình như nghĩ tới cái gì, đột nhiên biến sắc: "Quái Miêu!"

Quái Miêu không phải một con mèo, mà là danh xưng của một người, thực lực không cao, nhưng có tuyệt kỹ gia truyền, có thể ẩn giấu hô hấp, khinh công vô cùng tốt, mặc dù là cao thủ, nếu không cẩn thận, cũng vẫn bị lần theo. Trên giang hồ, Quái Miêu nổi tiếng với danh tiếng xấu, bất kể là ai, chỉ cần ra giá cao, việc gì cũng sẽ nhận.

Tần Dục bắt đầu căng thẳng, trái lại Tiêu Nhiên vẫn rất bình tĩnh.

Thẩm Phất quét mắt ra ngoài: "Đến tận cửa còn rời đi, cũng chỉ công phu mèo cào, đoán rằng hiện tại tìm viện binh."

"Cho hắn giải dược." Cuối cùng Tiêu Nhiên mở miệng: "Một mình ngươi không ứng phó được."

"Anh ta tính cái gì."

Tần Dục nghẹn một hơi ở ngực, từ khi tập võ tới nay, chưa từng bị ghét bỏ như vậy.

"Cậu đúng thật rất lợi hại, nhưng giờ không cách nào phát huy, mới nãy còn mạnh mẽ xung kích huyệt đạo." Thẩm Phất lắc đầu, dùng ánh mắt tiếc hận mà nhìn Tiêu Nhiên.

Tần Dục không dám nhìn, Giáo chủ, Giáo chủ quyết đoán mãnh liệt... ấy vậy lại bị khinh thường! "Sư phụ" thanh âm mềm mại đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt: "Có thể xuất phát."

Chẳng biết từ lúc nào nhóc hòa thượng đã thu dọn xong bọc hành lý.

Thẩm Phất giải huyệt đạo cho Tiêu Nhiên, trước khi giải huyệt đạo, tự tay buộc tóc cho hắn.

Rất đẹp, nhưng cứ thấy thiếu thứ gì đó. Thẩm Phất tháo cây trâm ngắn trên đầu xuống, giúp Tiêu Nhiên cài lên.