Chợ Đêm Nyx

Chương 5

Chợ đêm vô cùng ồn ào náo nhiệt nhưng giọng nói của cô gái đang tỏ tình kia lại truyền vào tai Điền Miêu Miêu rất rõ ràng, đó là bởi vì cô ta đang cầm một cái loa mà gào lên!

Điền Miêu Miêu thầm than trong lòng, lần gần nhất cô nhìn thấy cảnh tượng này là ở dưới lầu ký túc xá nữ đấy.

Tiếng người ồn ào ở chợ đêm cũng bởi vì hành động này mà yên tĩnh lại. Mọi người xung quanh quán cơm chiên Lăng Sấm đều nhìn về phía cô gái kia. Cô ta trông rất trẻ, có vẻ vẫn còn là sinh viên, một tay cầm loa, một tay cầm hoa, vẻ mặt đỏ ứng đứng trước xe cơm chiên của Lăng Sấm.

Bên cạnh cô ta có một cô gái khác đang cầm điện thoại giúp cô ta quay chụp, có vẻ đó là bạn của cô ta.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô gái cầm loa lên, gào to với Lăng Sấm: “Anh chủ Lăng, em thích anh! Anh có thể làm bạn trai em không?”

Điền Miêu Miêu cũng bắt đầu khâm phục cô gái đó rồi, tố chất tâm lý phải mạnh tới mức nào mới có thể tỏ tình trước mặt mọi người ngay khu chợ đêm đây chứ?

Sau khi cô gái gào xong thì tầm mắt mọi người lại đổ dồn lên người Lăng Sấm, dường như họ cũng tò mò không biết anh sẽ có phản ứng gì.

Động tác chiên cơm của Lăng Sấm không hề dừng lại, anh đáp lại một câu: “Không được đâu, đây là chỗ công cộng, xin cô đừng làm ảnh hưởng tới người khác.”

Anh từ chối rất kiên quyết nhưng cô gái lại không từ bỏ ý định, vẫn cầm loa lớn giọng nói: “Tại sao chứ? Không phải anh còn chưa có bạn gái sao? Anh không thể cân nhắc em một chút sao?”

“Đúng thế, không thể cân nhắc người ta một chút sao?!” Cô bạn bên cạnh cũng đệm hát giúp bạn mình.

Lăng Sấm đưa đĩa cơm đã chiên xong cho khách hàng rồi ngước lên nhìn cô gái kia: “Tôi nói lại lần nữa, đây là chỗ công cộng, nếu các cô tiếp tục làn loạn thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Điền Miêu Miêu: “…”

Đúng là anh chủ Lăng có khác mà!

Mấy chữ báo cảnh sát dường như có lực uy hϊếp nhất định với hai cô gái, nhưng sau khi cô gái nhìn thấy ánh mắt của Lăng Sấm thì nhịp tim bỗng đột ngột tăng nhanh. Vừa rồi khi có nhiều người nhìn như thế, cô ta không cảm thấy có vấn đề gì cả, nhưng Lăng Sấm vừa nhìn qua một cái thì đã khiến cô ta có chút không chịu nổi rồi.

Cô ta hít vào một hơi thật sâu, ôm bó hoa trong tay đi tới chỗ Lăng Sấm: “Bó hoa hồng này tặng cho anh.”

Lăng Sấm nhìn cô ta đưa hoa đến, cặp lông mày có chút không kiên nhẫn nữa, anh đang tính nói gì đó thì chợt nhìn thấy một cảnh sát trẻ tuổi mặc đồng phục đang đi tới chỗ họ.

“Chỗ này có chuyện gì thế, đừng vây quanh ở đây, tản ra tản ra nào.”

Bởi vì số lượng người qua lại khu chợ đêm Bắc Môn này tương đối lớn, bình thường cảnh sát đi tuần tra sẽ kiểm khu bên này sát sao hơn. Vừa rồi bọn họ thấy nhiều người tụ tập ở đây nên đã đi lại xem xét, sợ có người gây rối.

Sau khi sơ tán đám đông, hai người họ mới phát hiện ra không phải có người ẩu đả đánh nhau, mà là… có người đang tỏ tình.

Cô gái còn cầm hoa đứng đó, thấy cảnh sát tới thì cảm xúc nhất thời cũng có chút kích động: “Các anh dựa vào đâu mà bắt tôi! Tôi chỉ tới tỏ tình thôi mà!”

Cảnh sát nhìn Lăng Sấm ở đối diện cô ta, nói: “Chúng tôi đâu có bắt cô, cô muốn tỏ tình đúng không, nào làm đi, trông ông chủ này cũng đẹp trai lắm đấy chứ.”

Cô gái nghe bọn họ nói như vậy càng tủi thân hơn, cứ thế khóc òa lên: “Tôi đã tỏ tình rồi, anh ấy không quan tâm hoa của tôi mà còn đòi báo cảnh sát bắt tôi nữa, hu hu hu!”

Lăng Sấm: “…”

Cảnh sát thấy cô ta khóc bù lu bù loa thì đành phải trấn an cô ta trước: “Không phải cậu ấy báo cảnh sát đâu, do đúng lúc chúng tôi tuần tra tới chỗ này thôi.”

“Anh ấy, anh ấy không báo cảnh sát hả?” Cô gái đang khóc lóc giờ lại như nắm được một tia hy vọng: “Vậy có phải anh ấy thích tôi không?”

“Không phải.” Lăng Sấm ở bên cạnh nói: “Tôi cũng không biết cô là ai cả.”

Nghe anh nói thế thì cô gái khóc lóc càng dữ dội hơn. Cảnh sát nghĩ phải đưa cô gái này ra khỏi chợ đêm trước, nhưng cô ta lại đứng ỳ tại chỗ không muốn đi: “Tôi thích anh ấy như thế, vì sao anh ấy không nhận lời tôi, hu hu hu!”

Cảnh sát kéo cô ta đi, còn nói chêm thêm: “Tôi còn thích Trịnh Bảo Châu đây này, cô ấy có đồng ý với tôi không hả?!”

“…” Trong chớp mắt, tiếng khóc của cô gái kia bỗng ngưng bặt.

“Trên người cô có mùi rượu, cô uống rượu đúng không?” Cảnh sát hỏi lại.

Cô gái vừa khóc vừa nói: “Tôi, tôi uống một chút để có thêm dũng cảm thôi mà, hu hu!”

Cảnh sát có chút dở khóc dở cười, đây rõ ràng là bị rượu làm hại rồi. Bọn họ nhìn qua cô bạn còn đang quay chụp ở kế bên rồi nói: “Cô là bạn của cô ta phải không? Đừng quay nữa, giúp chúng tôi dẫn cô ta rời khỏi đây, đừng ở đây làm ảnh hưởng tới người khác.”

“Được được!” Cô bạn đang quay video cuối cùng cũng chịu cất điện thoại đi rồi bước tới giúp cảnh sát đỡ người.

Sau khi cảnh sát dẫn hai người họ rời đi, chợ đêm cuối cùng cũng khôi phục lại trật tự. Dì Trần tới ăn đồ nướng nhịn không được chạy tới xe cơm chiên theo dõi câu chuyện, sau đó vô cùng hưng phấn quay lại bàn nói với Điền Miêu Miêu: “Cậu chủ bán cơm chiên kia trông đẹp trai thật đấy, so ra còn đẹp hơn mấy ngôi sao trên TV nữa! Hèn chi cô gái kia lại thích cậu ấy đến như vậy.”

Điền Đậu Đậu đang nướng xiên thịt ở bên cạnh không khỏi nghĩ tới người trong lòng mình, nếu cậu ấy cũng tỏ tình như thế thì có khi nào cũng bị từ chối thảm như lúc nãy không? Thật hâm mộ ông chủ Lăng quá đi, ở đây bán cơm chiên thôi mà cũng có cô gái chạy đến thổ lộ với anh nữa.

Điền Miêu Miêu bưng những món mà dì Trần mới gọi lên.

Bỗng dì ấy kéo lấy tay cô, chớp mắt ra hiệu: “Không phải Miêu Miêu còn chưa có bạn trai sao, dì thấy ông chủ quán cơm chiên kia rất xứng đôi với cháu đấy.”

Điền Miêu Miêu: “…” Cô sợ nhất là mấy cô lớn tuổi đột ngột quan tâm thế này đấy.

“Hì hì, dì Trần, không phải lúc nãy dì mới hỏi món óc quay sao?” Điền Miêu Miêu nhanh chóng chuyển đề tài: “Hôm nay cháu tới hỏi thì ông chủ bảo chỉ còn óc đông lạnh thôi nên cháu không lấy. Dì cũng biết bọn cháu bán toàn là thịt tươi cả mà, thịt đông thì hương vị cũng không còn ngon nữa.”

“Cái này đúng rồi.” Điền Miêu Miêu đã thành công cuốn dì Trần theo đề tài mới: “Vậy lúc nào cháu mua được óc tươi thì nhớ kỹ phải giới thiệu với mọi người một chút, rất nhiều người thích ăn món này đó.”

“Cháu biết rồi ạ, khi nào mua được cháu sẽ làm ăn thử trước, nếu hương vị ổn thì cháu sẽ bán.”

Sau khi dì Trần và anh Vương đi không bao lâu thì Lăng Sấm đã thu dọn xe bán cơm chiên, chuẩn bị ra về. Điền Miêu Miêu nhìn thời gian, mới hơn chín giờ thôi mà nhỉ.

“Anh chủ Lăng, mới sớm thế anh đã dọn quán rồi à?” Điền Miêu Miêu nhìn Lăng Sấm đang thu dọn xe bán thức ăn lưu động thì nhịn không được mà hỏi thăm một câu.

Đừng nói là anh bị cô gái mới tỏ tình lúc nãy hù rồi đấy nhé.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì đã bị cô phủ nhận ngay. Với gương mặt này của anh chủ Lăng thì từ nhỏ tới lớn không biết đã được bao nhiêu người tỏ tình rồi, chuyện tối nay có khi với anh chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ mà thôi.

Lăng Sấm nghiêng đầu nhìn cô một cái, kéo tấm rèm che của xe bán thức ăn lưu động xuống: “Mỗi ngày tôi chỉ bán tám mươi phần, bán hết rồi thì dọn quán.”

“À…” Điền Miêu Miêu nhẹ gật đầu, cô cảm thấy anh nhất định còn công việc khác nữa, nếu không sao lại có tiền mà không kiếm chứ.

Cô tới tủ lạnh cầm lấy một chai đồ uống ướp lạnh tới, lại xếp một ít đồ nướng đóng gói vào trong túi, đi qua đưa cho Lăng Sấm: “Mấy thứ này anh cầm về ăn nhé, coi như an ủi anh một chút.”

Lăng Sấm dường như hơi kinh ngạc một chút, sau đó cong cong môi, nhận lấy nước và đồ ăn trong tay Điền Miêu Miêu: “Vậy cảm ơn cô nhiều nha, hôm nào tôi mời cô ăn cơm chiên, cũng coi như là để cảm ơn cô."

Lăng Sấm khẽ cười một tiếng, thu dọn đồ đạc xong thì đẩy xe bán thức ăn lưu động đi.

Điền Đậu Đậu vẫn luôn chú ý tới bọn họ, thấy Điền Miêu Miêu quay về thì hóng hớt hỏi: “Chị, không ngờ chị lại nhiệt tình tặng đồ cho người khác luôn đó! Đừng nói chị để ý ông chủ Lăng đấy nhé?”

Điền Miêu Miêu nói: “Trước đó người ta còn tới đặc biệt sang chào hỏi chúng ta, em bảo ý của chị là ý gì?”

“…” Là như vậy sao?

Sau khi xe bán cơm chiên của Lăng Sấm rời đi, Tôn Húc Xuyên bán mực xiên nướng nguyên con có thể trực tiếp nhìn thấy quầy đồ nướng của Điền Miêu Miêu. Anh ta nhân lúc không có ai mà xê dịch chiếc xe của mình lại gần xe bán thức ăn lưu động màu hồng.

Anh ta nhìn Điền Miêu Miêu đang thu dọn đồ đạc ở ngoài, sang sảng nói: “Chào mọi người, tôi là Tôn Húc Xuyên, bán mực xiên nướng nguyên con.”

Điền Miêu Miêu ngẩng đầu lên, nhìn cậu ta rồi cười, đồng thời chào hỏi: “Chào cậu, tôi là Điền Miêu Miêu, bên kia là em trai tôi – Điền Đậu Đậu.”

Tôn Húc Xuyên nghe thấy đó là em trai cô thì vui mừng nhướng mày: “À, hóa ra hai người là chị em à? Tên của em trai cô khá hay đấy chứ, hạt đậu nhỏ.”

“…” Điền Đậu Đậu quay đầu qua nhìn.

Tôn Húc Xuyên thấy cậu ấy nhìn mình thì vừa cười vừa giới thiệu lại bản thân lần nữa: “Tôi là Tôn Húc Xuyên, sau này mọi người muốn ăn mực xiên nướng nguyên con thì cứ tìm tôi nhé.”

“Miễn phí à?” Điền Đậu Đậu chọc anh ta.

Tôn Húc Xuyên: “…” Chị cậu có thể miễn phí, còn cậu thì không.

“Ha ha, đôi khi em trai tôi nói chuyện không có suy nghĩ kỹ cho lắm.” Điền Miêu Miêu đứng ra giảng hòa, thấy Tôn Húc Xuyên có khách tới thì nói: “Cậu cứ làm việc đi, tôi không quấy rầy nữa.”

Tôn Húc Xuyên còn muốn trò chuyện với cô một lát nhưng chỉ đành đi nướng mực cho khách trước.

Mười giờ tối, chợ đêm sắp nghênh đón “nửa hiệp sau” rồi, toàn bộ xiên thịt nướng Điền Miêu Miêu chuẩn bị cho hôm nay đã bán hết sạch nên giờ đây cô có thể thu dọn quầy rồi về nhà.

Điền Miêu Miêu tính sơ qua một lượt, toàn bộ thu nhập hôm nay tầm một ngàn tệ, trừ chi phí thì lợi nhuận khoảng chừng sáu trăm tệ, cô và Điền Đậu Đậu chia ra, mỗi người sẽ được tầm ba trăm tệ.

“Này…” Điền Miêu Miêu cầm điện thoại rồi nhìn qua Điền Đậu Đậu ngồi đối diện, cười với cậu ấy: “Em trai, em xem này, xe bán đồ nướng, thịt với một vài món khác đều do chị mua cả. Bây giờ em còn ăn của chị, tháng thứ nhất chị không phát lương cho em cũng rất hợp lý đúng không?”

Điền Đậu Đậu: “…” Cậu ấy im lặng một lúc rồi nhếch miệng nói với Điền Miêu Miêu: “Đúng vậy, rất hợp lý.”

Điền Miêu Miêu vui mừng vỗ vai em trai: “Vậy cứ như thế đi ha, em dọn dẹp một chút rồi đi ngủ sớm thôi, hôm nay cũng bận rộn cả ngày rồi, sáng sớm mai còn phải đi nông trường Tinh Quang lấy thịt và rau nữa. Ngủ ngon!”

Điền Miêu Miêu nói xong thì quay về phòng mình.

Lăng Sấm tắm rửa xong, đi ra phòng ngủ, nhìn thấy gói đồ nướng và đồ uống ở trên bàn trà, khóe môi anh lơ đãng cong lên. Anh đi tới ngồi xuống ghế salon, mở đồ uống trên bàn ra.

Chai nước ngọt được ướp lạnh nên thân chai có vài giọt nước ngưng tụ, sau khi bật nắp ra thì khí ga lập tức dâng lên, Lăng Sấm ngửa đầu uống một ngụm rồi lấy xiên thịt bò nướng từ trong túi ra.

Mặc dù đồ nướng đã lạnh nhưng vẫn tỏa ra mùi hương mê người.

Lăng Sấm ăn xong xiên thịt bò nướng thì đuôi lông mày khẽ nhếch lên: “Mùi vị cũng ổn đấy chứ!”

Mặc dù tối nay anh không bị dọa sợ gì cả, nhưng anh vẫn rất thích mấy món đồ an ủi này.