Thời tiết cuối tháng năm nóng bức lạ thường, đồng hồ treo tường phía trên TV đã chỉ bảy giờ mà mặt trời ngoài cửa sổ còn chưa lặn hẳn.
Trên chiếc bàn cà phê màu trắng có một ít xiên nướng và nửa trái dưa hấu ướp lạnh, phần ngọt nhất ở giữa đã bị múc sạch sẽ. Bộ phim hài vẫn đang chiếu trên TV, Điền Miêu Miêu ngồi trên sô pha, lách cách gõ chữ trên điện thoại.
"Tôi đã gọi mười xiên thịt bò, mười xiên thịt ba chỉ, gan heo, sườn heo và đầu gà mỗi thứ năm xiên, thêm các món rau củ như cà tím và củ sen cắt lát nhưng không có món nào ngon hết. Muối của chủ quán là hàng miễn phí hay sao mà món nào món nấy mặn chịu không nổi. Ướp gia vị quá nhiều, lấn át sạch mùi vị vốn có của đồ ăn. Điều khó chịu nhất là tất cả các xiên nướng đều bị chiên ngập dầu từ trước! Tôi biết chiên bằng dầu trước thì lúc nướng sẽ nhanh hơn, nhưng món này gọi là xiên nướng mà, chứ có phải là xiên chiên đâu!"
Sau khi viết xong đánh giá trên app giao hàng của quán, Điền Miêu Miêu cuối cùng cũng nuốt trôi được cục tức.
Trước đây, khi gặp phải tình huống như vậy, cô thường sẽ không viết đánh giá tệ cho chủ quán đâu. Bản thân Điền Miêu Miêu cũng làm việc trong một khách sạn nên cô biết ngành dịch vụ ăn uống quả thực không dễ dàng chút nào. Nhưng hôm nay thì khác, bởi vì mười hai tiếng trước cô vừa mới bị mất việc!
Ai mà ngờ một khách sạn năm sao lớn như vậy mà nói phá sản là phá sản thôi!
Món thịt nướng hôm nay được đặt tới để an ủi trái tim thất nghiệp của cô, không ngờ lại dính phải một quán như vậy, trái tim chẳng những không được xoa dịu mà còn càng ăn càng thấy tức hơn.
Cô ngồi xếp bằng trên sô pha, vừa thiền vừa lẩm bẩm: “Đừng nóng giận, đừng nóng giận, bị bệnh là không có ai tới thay đâu.”
Điều chỉnh tâm trạng xong, Điền Miêu Miêu lại cầm điện thoại lên xem.
Chủ quán thịt nướng trả lời cô:
"Cô ngon thì cô nướng đi. [mỉm cười]"
"..."
Điền Miêu Miêu yên lặng năm giây, cục tức lập tức vọt lên tới cổ họng: "Tôi ngon chứ sao không! Tôi nướng cho ông coi!"
Chỉ là bán thịt nướng thôi mà, sao mà làm khó được Điền Miêu Miêu này?!
Cô đã biết bày hàng và bán thịt nướng với ba mình từ năm bảy tuổi đấy!
Tay nghề của ba Điền rất giỏi, trước đây ông ấy từng bán rất nhiều món, sau này, khi gia đình có chút tiền tiết kiệm và theo kịp cuộc cải cách của thôn Thanh Tịnh rồi thì ông ấy đã nhân cơ hội này để mở một khách sạn nhỏ ở thôn Thanh Tịnh.
Sau khi Điền Miêu Miêu tốt nghiệp đại học xong, cô không về nhà để tiếp quản nhà trọ, mà thay vào đó, cô đã ở lại thành phố A để dấn thân vào sự nghiệp, dấn dấn sao thất con mẹ nó nghiệp luôn.
… Không sao hết, chẳng phải công việc mới mới vừa tìm đến mình đấy ư?
Cô có kinh nghiệm bán đồ nướng, bí kíp và tay nghề cũng không thành vấn đề, chỉ cần thu xếp được một gian hàng nhỏ là có thể bắt tay vào làm ngay rồi.
Điền Miêu Miêu lập tức cầm điện thoại lên để tìm kiếm xe bán thịt nướng và những giấy tờ cần thiết để mở một gian hàng ở thành phố A. Ban đầu là do tức giận, nhưng càng tìm hiểu thì Điền Miêu Miêu lại càng cảm thấy công việc này rất đáng tin cậy.
Mở một quầy hàng nhỏ dễ dàng hơn so với việc mở một quán ăn nhiều, chi phí tổn thất cũng thấp hơn, cho dù lỡ không may mà thất bại thì cô cũng chẳng tổn thất bao nhiêu. Nhưng nếu thành công thì... cô sẽ mở quán! Mở chi nhánh! Đăng ký thương hiệu! Phát triển lớn hơn, mạnh hơn!
… Bình tĩnh nào, chuyện cần làm bây giờ là tìm một vùng đất vàng để mở quầy hàng trước đã.
Nơi ổn áp gần chỗ cô nhất chính là chợ đêm Bắc Môn ở công viên Tinh Quang. Điền Miêu Miêu nhìn đồng hồ và quyết định ra ngoài xem thử.
Điền Miêu Miêu mặc quần jean phối với áo croptop in hình, dùng lược chải vài cái lên mái tóc dài của mình, cài kẹp lên và sẵn sàng ra ngoài. Trước hiên nhà có một hộp kẹo bạc hà, cô đổ vài viên ra, cho vào miệng rồi mở cửa bước ra ngoài.
Căn nhà này được mua khi Điền Miêu Miêu vừa mới tốt nghiệp, ba mẹ cô cho rằng giá hơi cao, nhưng khu vực này rất có tiềm năng, căn nhà có thể sẽ tăng giá nên họ cũng không có ý kiến
gì nhiều, chỉ cảm thấy việc mua một căn nhà rộng chừng tám mươi mét vuông là quá nhỏ đối với cô.
Điền Miêu Miêu cảm thấy cô sống một mình thì diện tích nhiêu đây cũng đủ rồi, cô rất thích môi trường ở đây, mặc dù cách nơi làm việc hơi xa nhưng gần đây có tàu điện ngầm, cho nên đi lại rất thuận tiện.
Hơn nữa, bây giờ cô cũng chẳng phải đến đó làm việc nữa rồi.
Đã ba năm kể từ khi Điền Miêu Miêu chuyển đến đây, giống như những gì cô và ba mẹ nghĩ, khu vực này thực sự đang phát triển ngày càng tốt hơn. Sau khi đạp xe đạp công cộng đến cổng phía bắc của công viên Tinh Quang, Điền Miêu Miêu nhìn chợ đêm huyên náo cách đó không xa, sự bồn chồn trong cô bỗng bình tĩnh lại một cách thần kỳ.
Chợ đêm Bắc Môn là khu chợ đêm tự phát, những người bán hàng rong tụ tập ở đây để chào mời mọi người tới công viên Tinh Quang. Bởi vì những món họ bán khá ngon nên họ đã tạo nên tên tuổi của chợ đêm Bắc Môn bằng chính năng lực của mình.
Tất nhiên, quy mô nơi này không thể so sánh với những khu chợ đêm nổi tiếng trên mạng, nhưng nó vừa đủ với Điền Miêu Miêu.
Cô khóa chiếc xe đạp công cộng lại và rảo bước tới chợ đêm.
Nơi này náo nhiệt hơn cô tưởng, không khí tràn ngập mùi thơm của đồ ăn. Cô đặc biệt để ý thấy đồ ăn vặt ở chợ đêm có rất nhiều loại, từ mỳ xào, mỳ lạnh đến mực áp chảo, hàu, sò điệp, muốn ăn món nào là có món đó, nhưng tạm thời vẫn chưa thấy quầy thịt nướng nào.
Tốt lắm! Cô sẽ tới đây để lấp đầy khoảng trống thị trường.
Trên đường đi, có rất nhiều chủ quán lớn tiếng chào mời cô, nhưng cuối cùng, một quán cơm chiên có rất nhiều người xếp hàng đã khiến cô phải dừng lại.
Hầu hết các quầy hàng của những người bán hàng rong hai bên đường là xe ba bánh, nhưng quầy cơm chiên này lại rất khác biệt. Đó là một chiếc xe ô tô bán đồ ăn sang trọng, trên nóc xe có bảng hiệu đèn led được thiết kế đặc biệt chỉ với hai chữ "cơm chiên" đơn giản. Vào ban đêm, đèn led trên bảng hiệu đổi màu liên tục, cộng thêm những dây đèn trên thân xe khiến nó trở thành chiếc xe đỏm dáng nhất trên cả con đường này.
Thành thật mà nói thì Điền Miêu Miêu rất thích chiếc xe này.
Lúc cô tìm mẫu xe thịt nướng, kết quả tìm kiếm đều là loại xe mà ba cô từng sử dụng, bây giờ đầu óc đã được khai sáng, cô cũng muốn tạo ra một chiếc xe bán đồ ăn siêu ngầu như vậy cho riêng mình!
Tất nhiên, thực khách sẽ không đến mua cơm chỉ vì chiếc xe, chắc món cơm chiên này phải ngon lắm mới có nhiều người xếp hàng chờ mua như vậy.
Điền Miêu Miêu tự giác đi đến cuối hàng chờ, cô muốn xem xem quầy cơm chiên này có thể tuyệt vời tới mức nào.
Tốc độ xào cơm của chủ quán khá là nhanh, hàng người không ngừng từ từ tiến lên, trong lúc Điền Miêu Miêu đang tìm mẫu xe đồ ăn trên điện thoại, không biết từ lúc nào đã đến lượt cô.
“Chỉ còn cơm chiên kim chi thôi.” Cô còn chưa kịp mở miệng gọi món thì một giọng nói đầy nam tính đã vang lên trước.
Điền Miêu Miêu có chút ngạc nhiên, giọng nói nghe khá trẻ và rất dễ nghe, cô ngẩng đầu lên theo bản năng thì trông thấy một khuôn mặt đẹp trai một cách quá đáng.
Chàng trai đối diện có sống mũi thẳng, khung xương mày tinh xảo, quai hàm góc cạnh, thẳng tắp, dù ở một nơi nhỏ như xe đồ ăn thì cũng không che được khí chất xuất chúng của anh.
Lăng Sấm đã sớm quen với ánh mắt của người khác nên hỏi lại lần nữa: "Chỉ còn cơm chiên kim chi thôi, có muốn mua không?"
Điền Miêu Miêu lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng chuyển sang app thanh toán chuẩn bị quét mã: "Mua, cảm ơn anh."
"Chỉ nhận tiền mặt." Lăng Sấm nhìn thấy cô mở app thanh toán thì chỉ vào tấm bảng bên cạnh, trên đó có một dòng chữ "Chỉ nhận tiền mặt" được viết in đậm thật to.
Điền Miêu Miêu: "..."
Dạo gần đây, ngay cả ông lão bán trái cây ven đường cũng đã có mã QR thanh toán rồi, vậy mà anh chàng đẹp trai này vẫn còn sống trong thời cổ lỗ sĩ đấy.
“Tôi không mang theo tiền mặt…”
Cô chưa nói xong câu thì cô gái phía sau đã lên tiếng: "Chị gái à, đây là lần đầu tiên chị đến đây đúng không? Không sao, em có tiền mặt này, chị quét mã chuyển khoản cho em rồi em đưa tiền mặt cho chị nhé."
"Cảm ơn em nha." Điền Miêu Miêu tỏ vẻ vô cùng cảm kích, quét mã chuyển tiền cho cô gái rồi đưa cho Lăng Sấm mười hai tệ tiền mặt. Bây giờ cô mới hiểu ra, thứ tuyệt vời ở đây không phải là cơm chiên mà là anh chủ quán cơm chiên.
Lăng Sấm lấy một cái kẹp chuyên dụng ra, kẹp gọn tiền rồi cất vào hộp, bắt đầu chiên cơm cho Điền Miêu Miêu.
Điền Miêu Miêu nhân cơ hội nhìn anh thêm một chút. Anh đeo một chiếc khẩu trang trong suốt chuyên dùng để phục vụ ăn uống, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến vẻ ngoài của anh chút nào, cho dù chỉ đang chiên cơm nhưng anh vẫn không ngừng tỏa ra sự quyến rũ.
Bên đường, một chiếc xe thể thao màu đỏ bắt mắt đang phóng như bay, hào nhoáng như một ngôi sao băng đỏ rực đâm xuyên qua bầu trời đêm.
Một chiếc xe thể thao như vậy đậu ở công viên Tinh Quang thì cũng không có gì là đặc biệt, nhưng những người lái loại xe này rất ít khi đến chợ đêm Bắc Khẩu ăn cơm, bởi vì trong công viên Tinh Quang có rất nhiều nhà hàng cao cấp để cho họ lựa chọn.
Chủ nhân của chiếc xe này dường như đang đi tới chợ đêm Bắc Môn. Sau khi chiếc xe dừng lại bên đường, một người phụ nữ xinh đẹp với khí chất mạnh mẽ bước xuống từ trên xe, rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ta.
Dường như người phụ nữ xinh đẹp đó đã quá quen với những ánh nhìn soi mói của mọi người rồi. Cô ta không hề tỏ ra khó chịu, tay cầm chìa khóa xe đi thẳng đến quầy cơm chiên của Lăng Sấm.
Cô ta không xếp hàng hay gọi đồ ăn mà chỉ đứng đó nhìn Lăng Sấm.
Điền Miêu Miêu nhìn lướt qua hai người họ, trong đầu tự viết ra một cuốn tiểu thuyết máu chó dài hai trăm nghìn chữ.
"Nếu muốn mua cơm chiên thì đi về phía sau xếp hàng."
Lăng Sấm thản nhiên nói, người đẹp nghe thấy câu nói đó thì khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, nhìn anh và hỏi: “Xin chào, có thể tìm một nơi để trò chuyện không?"
Lăng Sấm không hề ngẩng đầu lên mà đáp: "Xin lỗi, tôi không có thời gian."
Nụ cười của người đẹp kia nháy mắt đông cứng lại, đây là điều mà cô ta hay nói với người khác mà.
Cô ta nhìn Lăng Sấm đang chiên cơm và quyết định nể tình khuôn mặt của anh mà tha thứ cho anh: "Tôi họ Trì, là người đại diện của một công ty giải trí. Trước đây tôi đã xem một đoạn video về cậu ở trên mạng, và tôi cảm thấy điều kiện của cậu rất tốt, tôi muốn ký hợp đồng với cậu, không biết cậu có hứng thú phát triển trong ngành giải trí không?”
"Không." Lăng Sấm thẳng thừng từ chối.
Cô Trì không thể tiếp tục duy trì nụ cười trên mặt nữa.
Video của Lăng Sấm rất nổi tiếng trên mạng, cô ta đã tìm gặp rất nhiều người nhưng vẫn không lấy được thông tin liên lạc của anh, vì vậy cô ta phải đích thân đến chợ đêm Bắc Môn.
Nhưng không nghĩ tới anh lại từ chối cô ta nhanh chóng đến như vậy.
"Đừng vội từ chối, dưới trướng của tôi có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, nếu như cậu ký hợp đồng với công ty, tôi tin rằng có thể khiến cậu ngày càng nổi tiếng hơn."
Lăng Sấm cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô ta, nở một cười nửa miệng hỏi: "Tiêu chuẩn của ngành giải trí bây giờ thấp như vậy à? Cho dù tôi không phải là người chuyên nghiệp thì chỉ cần ưa nhìn là đã có thể trở nên nổi tiếng rồi sao?"
Nghe được ý châm chọc trong lời nói của anh, cô Trì im lặng một lúc mới nói: "Sắc đẹp là tài nguyên khan hiếm, hơn nữa chúng tôi cũng có thể đào tạo thêm. Dù sao thì ký hợp đồng với tôi cũng tốt hơn ở đây bán cơm chiên đúng không?"
"Ồ, chẳng hạn như?"
Cô Trì muốn dùng tiền bạc để gây ấn tượng với anh: “Ít nhất cũng kiếm được nhiều tiền hơn bây giờ, còn có thể sống trong biệt thự và lái xe hơi sang trọng”.
Lăng Sấm khẽ bật cười, anh bới cơm chiên vào một cái bát: "Nói cái gì mà tôi chưa có đi."
Cô Trì: "..."
Thị trường cơm chiên bây giờ tốt quá nhỉ?
Vì kiêng dè có quá nhiều người ở đây, cô Trì không nói gì thêm mà chỉ để lại một tấm danh thϊếp cho Lăng Sấm, hy vọng anh cân nhắc kỹ lưỡng rồi liên lạc với cô ta.
Lăng Sấm không nhìn danh thϊếp của cô ta mà đưa cơm chiên đã đóng hộp cho Điền Miêu Miêu: "Cơm chiên của cô đã xong."
“Cảm ơn anh.” Điền Miêu Miêu còn đang bận hóng chuyện nên vẫn chưa kịp hoàn hồn. Cô cầm lấy cơm chiên nhưng không rời đi ngay, do dự một chút rồi nhìn Lăng Sấm nói: "Anh gì ơi… "
“Không kết bạn Wechat.” Lăng Sấm không đợi cô nói xong mà đã từ chối ngay.
"..." Điền Miêu Miêu im lặng vài giây rồi nhìn anh cười nói: "Tôi chỉ muốn hỏi một chút là bán cơm chiên có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao thôi?"
Lăng Sấm hơi ngước mắt lên, mỉm cười nhìn cô rồi đưa cho cô tấm danh thϊếp mà cô Trì để lại: "Tôi thấy điều kiện của cô cũng khá đấy, hay là cô gia nhập giới giải trí đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Điền Miêu Miêu: Cảm ơn anh nhiều à!