Dận Đô Dị Yêu Ký

Chương 2: Xà Yêu Cù Sỉ

2.

Thái Thú ở quận Chu Đề, đến khi tuổi cao mới được trời ban cho cô con gái, đặt tên là Chu Mục, mở tiệc ăn mừng ròng rã ba ngày.

Chu Mục ngoan ngoãn đáng yêu, trắng trẻo mập mạp, ngây thơ chân thành.

Mới có ba tuổi đã được đính thân với Đông Lang, người anh họ lớn hơn cô ba tuổi.

Hai người cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, anh họ mi thanh mục tú, thông minh lanh lợi.

Chu Mục thích tranh vẽ bằng đường, Đông Lang tìm học, về vẽ cho cô xem.

Chu Mục tham ăn long nhãn, Đông Lang từng quả, từng quả bóc cho cô ăn.

Chu Mục bị ốm, sốt mê mang, Đông Lang giữ ở ngoài cửa, trắng đêm trông chừng cô.

……….

Chu Mục làm sai, bị mẫu thân đánh lòng bàn tay, cô khóc thút thít đến đỏ cả mũi, Đông Lang đau lòng đỏ bừng cả vành mắt, hắn vươn tay quỳ trên mặt đất cầu xin: “Dì đừng đánh muội muội nữa, con xin chịu phạt thay muội ấy".

Từ nhỏ, Đông Lang đã luôn che chở Chu Mục, trong lòng, trong mắt đều chỉ có mình cô.

Chu Mục ôm hắn, ngây thơ hồn nhiên, cười tươi như hoa: “Ca Ca thật tốt, Mục Nhi thích ca ca nhất”.

“Sau này, muội muốn gả cho ca ca làm Tiểu Quân (vợ)".

Tất cả người lớn đứng trong sảnh đường, nghe cô nói thế thì lập tức cười vang trêu ghẹo, Chu Mục mở to đôi mắt, không hiểu chuyện gì.

Về sau, Đông Lang đến học viện Xuân Sơn để đọc sách, liên tiếp ba năm chưa từng về nhà.

Đến khi trở về, hắn đã trở thành công tử mặt mày anh tuấn, khí chất văn nhã xuất trần.

Chu Mục cũng đã rút đi vẻ ngây thơ, trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều như đoá hoa sen mới nở.

Thiếu nữ nhìn thấy công tử, hồng nhạt gò má thoáng chốc đỏ bừng, thẹn thùng gọi một câu: “Đông Lang".

Ánh mắt Đông Lang cũng ẩn tình, nở nụ cười dịu dàng như nước: “Mục Nhi, đã lâu không gặp".

Để hâm nóng tình cảm, hắn dẫn cô đi chơi hội chùa, mua son phấn, ăn bánh nồi đất*.....bên môi cô dính một hạt gạo nếp, Đông Lang cúi xuống, như chuồn chuồn lướt nước mà hôn nhẹ môi, thay cô ăn luôn.

(*món bánh Châu Doanh mê mẩn trong phim "Năm ấy hoa nở trăng vừa tròn" ảnh dưới cmt)

Chu Mục ngây ngốc, hơi chút hoảng hốt: “Đông Lang vừa làm gì?”.

Ánh mắt hắn hài hước, ngón tay mơn trớn trên đôi môi cô: “Tất nhiên là làm việc mà phu quân nên làm cho thê tử của mình".

Chu Mục suy nghĩ một lúc, cũng nhón chân lên mà hôn hắn: “Thế á, vậy ta cũng muốn làm việc mà thê tử nên làm vì phu quân của mình".

Khuôn mặt của công tử bị nhuộm hồng, hai tai đỏ bừng, ôm cô thật chặt vào trong ngực, coi như trân bảo.

Thế mà cô gái ngốc nghếch kia lại còn kinh ngạc hỏi hắn: “Đông Lang, tim chàng đập nhanh quá, có phải đã bị ốm rồi không?”.

Công tử đỡ trán bật cười.

Vợ ta tuổi nhỏ, tâm tính trẻ con, chuyện tình nam nữ, đợi ngày sau lại từ từ dạy dỗ.

…….

Sau khi hôn kỳ được xác định, Chu Mục bị hạn chế tự do, cả ngày bị nhốt ở trong nhà nghe mẫu thân dạy dỗ công việc sau khi thành hôn.

Đông Lang sai người đưa thư tình đến, nên Chu Mục cũng vui vẻ gọi Huệ Nương gửi thư hồi âm.

Huệ Nương là tỳ nữ của cô, lớn hơn cô ba tuổi, là một người câm, sau khi gửi thư giúp cô, lần nào trở về Huệ Nương cũng khoa tay múa chân biểu thị cho cô rằng công tử rất vui vẻ.

Chu Mục đỏ mặt, không muốn chờ đợi, chỉ ước sao cho nhanh đến ngày gả cho Đông Lang.

Mùa xuân tháng ba, Đông Lang đến phủ thăm cô.

Lúc ấy, Chu Mục đang ngồi ở phòng mẫu thân luyện tập thêu hoa, sau khi biết tin thì trong lòng vô cùng vui sướиɠ, đợi đến khi mẫu thân cười đồng ý, cô mới gấp không chờ nổi mà chạy đến gặp hắn.

Ra sảnh chính không thấy hắn đâu, cô tìm khắp mọi nơi, cuối cùng, ở chỗ ngoặt của hành lang nơi đình viện, cô thấy được Đông Lang của mình.

Ở trong góc khuất, Đông Lang của cô đang ôm chặt Huệ Nương, hai người hôn nhau triền miên, nồng tình mật ý.

Cô sững sờ, không biết phải làm sao, phản ứng đầu tiên của cô là trốn đi. Sau đó nhẹ nhàng thò đầu ra nhìn lén.

Không phải Đông Lang đã nói rằng đây là việc mà phu quân nên làm với thê tử à? Vì sao còn có thể làm với Huệ Nương?

Hành lang dài yên tĩnh, Đông Lang triền miên hôn Huệ Nương, gò má nhuộm hồng, hắn áp trán mình vào trán của Huệ Nương, ngón tay phong lưu vuốt ve môi nàng. “Huệ Nương, nhiều ngày không thấy, như cách tam thu”. Giọng hắn khàn khàn, ánh mắt tràn ngập ý cười.

Huệ Nương ôm eo hắn, ngoan ngoãn yên tĩnh vùi đầu vào trong l*иg ngực hắn, khoé miệng nàng cũng ngậm cười dịu dàng.

Chu Mục mất hồn mất vía rời đi, luống cuống mà lại mờ mịt, cô lấy tay đè lên ngực, không hiểu sao, nơi đó vừa chua xót lại vừa đau đớn.

Cô đứng trong sân nhỏ trước sảnh lớn, ngây ngốc mà vặt đứt từng bông hoa lan xinh đẹp trong chậu.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Đông Lang mới chậm rãi đến đây.

Hắn ôm lấy cô từ đằng sau, để cằm lêи đỉиɦ đầu cô, mỉm cười trêu ghẹo: “Mục Nhi, sao lại vặt trụi hoa rồi?”.

Thấy cô không phản ứng, hắn quay người cô lại, quan tâm mà hỏi han: “Mục Nhi không vui à? Là do thêu không đẹp sao?”

Trong thư cô từng oán giận với hắn rằng dạo gần đây mẫu thân đang bắt cô học thêu hoa, cô luôn không thể thêu được bông hoa lan nào đẹp cả.

Bức thư kia, là cô nhờ Huệ Nương đưa cho hắn.

Chu Mục mờ mịt mà ngẩng đầu, nhìn thấy Huệ Nương đứng cách đây không xa, cúi đầu rũ mắt, giống như trước kia, luôn dịu dàng yên tĩnh.

Chua xót từ trong lòng đã lan tràn đến toàn thân, đột nhiên nước mắt cô tuôn rơi.

Đông Lang nhíu mày, ôm cô vào lòng, đau lòng mà nói: “Muội muội đừng khóc, thêu thùa không dễ học, chúng ta không học nữa là được".

Xem đi, Đông Lang của cô vẫn giống như trước kia, luôn thương yêu và bảo vệ cô, nhưng vì sao cô lại cảm thấy có cái gì đó đã khác đi rồi.

Mãi về sau, Chu Mục mới từ trong sách biết được, cảm xúc trong lòng cô lúc này gọi là “ghen", là thứ cảm xúc tối kỵ của một người phụ nữ, cũng như một người thê tử.

Nhưng khi đó, cô không biết, chỉ cảm thấy lòng đau khôn kể.

Hôn sự đến, cô vẫn được như ý nguyện gả cho Đông Lang.

Đêm tân hôn, Đông Lang coi cô như trân bảo, vạn phần yêu thương.

Bọn họ làm việc mà vợ chồng nên làm, Chu Mục mờ mịt lại luống cuống, ôm hắn thật chặt, nhỏ giọng nỉ non: “Đông Lang, chàng sẽ mãi mãi thích ta, phải không?”.

Đông Lang cười, hôn lên vành tai cô, thâm tình đáp lại: “Đồ ngốc".

Đúng vậy, cô là cái đồ ngốc, cho nên mới bị hắn lừa gạt.

Đêm tân hôn, nửa đêm cô tỉnh lại, trên giường trống không.

Chu Mục xoã tóc ngồi ở mép giường, để chân trần.

Cô biết hắn ở đâu.

Cô nhẹ nhàng không tiếng động đi trên mặt đất, đêm nay là đêm tân hôn của cô, làm nha hoàn của hồi môn, Huệ Nương phải canh giữ ở phòng ngoài tân phòng.

Bàn chân nhỏ trần trụi đứng ở ngoài phòng của bọn họ, cách lớp vải mành mỏng manh, cô nghe được tiếng vang từ trong phòng phát ra.

Ánh đèn bên trong lờ mờ, bọn họ làm chuyện mà Đông Lang đã làm với cô, Huệ Nương cũng sẽ hôn hắn say đắm.

Bọn họ triền miên bên nhau, Huệ Nương là người câm, nên khi ưm ư cũng không có âm thanh.

Chu Mục nghe được giọng nói quen thuộc của Đông Lang.

Hắn đang nỉ non: “Huệ Nương, Huệ Nương….”

Chu Mục quay về trong phòng của mình, nằm cuộn tròn trên giường, bịt kín chăn, không thể ngừng run rẩy.

Trái tim của một người, sao lại có thể bẻ thành hai nửa, rồi chia cho hai người như vậy.

Ba tháng sau ngày tân hôn, Đông Lang nói rằng hắn muốn nạp Huệ Nương làm thϊếp.

Đúng vậy, quan hệ của hắn và Huệ Nương đã dần dần từ âm thầm chuyển thành công khai, bởi vì có một lần, Chu Mục đã tận mắt nhìn thấy Huệ Nương từ trong thư phòng của hắn đi ra ngoài. Khi đó, mặt cô ấy ửng hồng, vừa chỉnh lại quần áo vừa chạy ra.

Khi nhìn thấy Chu Mục đi đến, cô ấy lập tức cúi đầu né tránh.

Chu Mục không thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa, đi lên đẩy ra cửa thư phòng.

Sau một giây kinh ngạc, rất nhanh Đông Lang lại nở nụ cười dịu dàng như mọi ngày, nhưng ánh mắt của hắn lại rất thản nhiên, không hề có chút áy nào nào.

Hắn nói: “Mục Nhi, ta muốn nạp Huệ Nương làm thϊếp”.

Đối với gia đình giàu có, tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường, cho nên hắn cũng coi việc này như chuyện đương nhiên sao.

Chu Mục xoay người bỏ đi.

Ngày hôm sau, Đông Lang ôm cô từ phía sau, lại dịu dàng thương lượng: “Thân thế của Huệ Nương rất đáng thương, cho cô ấy một danh phận để ở lại trong phủ cũng không coi là chuyện gì to tát, nàng mới là thê tử của ta, không ai có thể so với nàng”.

Hắn dừng lại một lúc, mới nói tiếp: “Dĩ nhiên, nếu nàng không muốn, vậy thì bỏ đi”.

Chu Mục nói: “Ta không muốn”.

Đông Lang ngẩn người.

Chu Mục xoay người lại, không biết từ bao giờ mà cô em họ ngây thơ động lòng người của ngày xưa, nay đã gầy đi rất nhiều, vẻ mặt đượm buồn.

Từ tuổi còn nhỏ, tôi đã gửi gắm hết cả thanh xuân tươi đẹp của mình cho hắn, cuối cùng dây (đàn) đứt (nhan) sắc suy, không biết kết cục.

Một tháng sau, Phu nhân của Thái Thú Chu Đề ốm ch/ế/t, Chu Mục và Đông Lang vội về chịu tang, cô đau đớn mà khóc nức nở.

Sau tang lễ, Đông Lang về phủ, Chu Mục ở lại nhà bầu bạn với cha thêm mấy ngày.

Trước đây, khi cô vẫn còn là Tiểu thư nhà họ Chu, ở nhà vẫn luôn được phụ thân yêu thương, tuy giờ đã gả cho người khác làm vợ, nhưng phụ thân vẫn luôn coi cô như hòn ngọc quý trên tay.

Lão Thái Thú đầu tóc trắng xóa hỏi: “Mục Nhi, sao con gầy nhiều vậy, Đông Lang đối xử với con không tốt à?”

Chu Mục lắc đầu: “Đông Lang rất tốt, phụ thân đừng lo”.

Nhưng mà, khi màn đêm buông xuống, cô lập tức đã không thể kìm nén nổi nữa, nỗi đau m.ấ.t mẹ như ngàn nhát dao cắt vào tim cô.

Một mình cô chạy đến bên giếng nước ở sân sau khóc nức nở, giống như khi còn nhỏ, mỗi khi thấy tủi thân cô đều sẽ chạy đến bên miệng giếng rơi nước mắt.

Có điều lần này lại vì thật sự cực kỳ đau lòng mà khóc.

“Vì sao, vì sao lại đối xử với tôi như vậy…..”

Năm mười tuổi, cô nhặt được một kẻ ăn xin ở trên đường, tên gọi Huệ Nương.

Triều Tấn có loạn Bát Vương, rất nhiều nơi người dân không thể sống yên ổn, bá tánh chạy loạn, trôi dạt khắp nơi, Huệ Nương vì tị nạn nên mới chạy đến Tây Nam.

Lúc ấy, Huệ Nương vừa bẩn vừa hôi, nằm bên vệ đường hơi thở thoi thóp, là cô đưa Huệ Nương về phủ, chăm sóc, nuôi dưỡng một thời gian.

Huệ Nương mặt mày dịu dàng, lại biết làm rất nhiều điểm tâm ăn ngon, cũng thật khéo tay, biết cắt rất nhiều hoa văn trang trí trên song cửa sổ, cô thật tâm thích Huệ Nương.

Cô đối tốt với Huệ Nương như thế, cho cô ấy cuộc sống sinh hoạt an ổn, nhưng Huệ Nương lại phụ lòng cô.

Đông Lang cũng phụ lòng cô.

Đều là đồ lừa đảo.

Cô khóc không thành tiếng, trong đêm đen, ánh trăng bị mây che khuất, Chu Mục tuyệt vọng đứng bên cạnh giếng.

“Mẹ, con gái đến với mẹ đây”.

Bùm một tiếng, cô nhảy vào trong giếng.

Ngày tiếp theo, sau một đêm bị ngâm trong giếng, cô được người ta vớt ra, Thái Thú đau đến không muốn sống, suýt nữa ngất đi.

Nhưng khiến cho người khác kinh ngạc là, thân thể sưng phồng của cô như được bọc một lớp keo, keo nhanh chóng biến mất, khiến cơ thể cô khôi phục về nguyên trạng.

Cô đột nhiên mở mắt, trong ánh mắt chợt lóe lên tia sáng màu đỏ quỷ dị.

Thái Thú mặc kệ việc này, vui đến phát khóc mà ôm chặt lấy cô: “Con gái, con còn sống, đúng là Bồ tát hiển linh”.

Chu Mục trở về, cô ở lại nhà mẹ đẻ lâu như vậy, có lẽ, Đông Lang nhất định đang rất nhớ cô.

Nhưng mà sau khi về phủ, cô lại nhìn thấy mẹ chồng của cô, Đông Lang, cùng với Huệ Nương, ba người đang ngồi cùng nhau, trò chuyện vui vẻ, hòa thuận. (Bòa mọe =))) câ.m cũng trò chuyện vui vẻ được à)

(p/s: chỗ này cấn nhỉ, ngày xưa rất coi trọng cơ thể khỏe mạnh, những người có khiếm khuyết như câ.m hay mù như Huệ Nương mà lại được mẹ chồng coi trọng thì cũng lạ )

Trên bàn có bánh hoa quế, cô liếc mắt một cái đã nhận ra, bánh này là Huệ Nương làm.

Mẹ chồng cô đang khen Huệ Nương hiền lành ngoan ngoãn.

Nhìn thấy cô trở về, ba người đều sững sờ, giống như cô là khách không mời mà đến, phá vỡ khung cảnh an tĩnh nơi đây.

Trước đây luôn ngoan ngoãn cúi đầu rũ mắt Huệ Nương, giờ phút này thế mà ánh mắt lại bình tĩnh đối diện với cô.

Đông Lang đứng dậy nói: “Mục Nhi, nàng đã về rồi, sao trở về mà không báo trước, để ta đi đón nàng”.

Mẹ chồng cũng mặt mày hớn hở mà đứng lên báo tin vui cho cô: “Mục Nhi, mẹ nói với con một tin vui, Huệ Nương có thai rồi, thật là tốt quá, mẹ cũng đã bàn với Đông Lang, chuẩn bị chọn một ngày lành tháng tốt nạp Huệ Nương làm thϊếp”.

Bọn họ đều đang nhìn cô, vẻ mặt của Đông Lang rất tự nhiên, ánh mắt thẳng thắn.

Huệ Nương đang muốn đứng dậy đã bị hắn đỡ được, tay hắn nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, chú ý lại cẩn thận.

Chu Mục cong môi cười: “Tốt ạ, đây đúng là chuyện tốt”.

Ba hôm sau Huệ Nương đã có danh phận, có viện tử của riêng mình.

Như thế cũng tốt, Đông Lang có thể danh chính ngôn thuận đi tìm cô ta, không bao giờ phải lén lút sau lưng cô nữa.

Chu Mục ngồi trước gương trang điểm, vẽ mi, tô son, đánh má hồng, như thiếu nữ hàm xuân.

Đêm đó, Đông Lang ngủ lại phòng của cô, cùng cô mây mưa, nồng đậm thâm tình.

“Mục Nhi yên tâm, chúng ta cũng sẽ sớm có đứa nhỏ”.

Chu Mục ôm cổ hắn cười, mắt đẹp phong tình: “Phu quân, tập trung nào..”

Đêm đó, mây đen che trăng sáng, sau nửa đêm, trong viện của Huệ Nương truyền đến một hồi tiếng kêu thảm thiết, khiến cho quạ đen đậu trên cây “quang quác” kêu to, làm người run sợ.

Cô và Đông Lang cùng nhau vội vàng chạy đến, vừa đến nơi đã thấy nha hoàn mặt trắng bệch, tè cả ra quần, vừa chạy ra ngoài vừa la hét chói tai —-

“Rắn, có rắn, di nương bị ăn rồi….”

Trong phòng, một con rắn trắng to bự đang nằm trên giường, bụng rắn tròn xoe, hình như có cái gì đó đang mấp máy ở trong đó

Rắn trắng bò ra khỏi phòng, đi vào sân, dựng thẳng thân mình, ánh mắt ẩn chứa hồng quang, phun ra nguy hiểm đầu lưỡi.

Một con rắn to như cây cổ thụ!.

Mẹ chồng và Đông Lang nghe tin chạy đến, vừa thấy tình cảnh như vậy đã sợ đến mức nằm co quắp trên mặt đất, liên tục bò về phía sau.

Chu Mục mặc váy trắng, tóc dài buông xuống, để chân trần, từng bước từng bước tiến lên.

Đông Lang ở phía sau gọi khàn cả giọng: “Mục Nhi! Nhanh quay lại! nàng mau về đây!”.

Chu Mục quay đầu lại, nở một nụ cười xinh đẹp, xong cô giơ tay sờ lên bụng rắn, bạch xà híp mắt, thế mà lại lập tức cúi đầu xuống, để tay cô có thể dễ dang đặt lên đầu nó.

Chu Mục khẽ cười, nói với nó: “A Hoa, ngươi ăn no chưa, nếu còn chưa no, thì bên kia vẫn còn hai người đấy”.

Rắn trắng A Hoa vặn vẹo cơ thể, đôi mắt vừa tham lam lại âm độc.

Sau một lúc lâu, Đông Lang với mẹ chồng còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị dọa cho tè cả ra quần.

Đông Lang cảm thấy như đang mơ, tự nói lẩm bẩm: “Mục Nhi, Mục Nhi, nàng điên rồi….”

Chu Mục chỉ vào hắn, cười ngặt nghẽo đến chảy cả nước mắt.

“Ha Ha Ha, ngươi nhìn bộ dạng sợ hãi của mình kìa, dáng vẻ đắc ý khi đêm xuân mây mưa cùng Huệ Nương đâu, lại còn đái cả ra quần, ha ha ha…..”

Đang cười, đột nhiên ánh mắt cô trở nên sắc bén, tức giận mà nhìn chằm chằm vào bọn hắn.

“Sao các ngươi không cười, không phải các ngươi đang rất vui à? Tang kỳ của mẹ ta vừa đi qua, các ngươi lại ở trong phủ cùng nhau cười thật vui vẻ!”.

Nói xong, sự thù hận của cô lại chuyển đến trên người mẹ chồng: “Dì, mẹ con ch/ế/t rồi, hai người không phải là chị em ruột à, sao dì lại cười, không phải chỉ là Huệ Nương có thai thôi à? Dì cười vui vẻ như thế, con thật không vui”.

“Không phải là cả hai đều rất thích Huệ Nương à, thế thì cùng cô ta xuống âm phủ đi!”.

Chu Mục xoay người, A Hoa tiến lên.

Phía sau vang lên tiếng kêu thảm thiết của mẹ con Đông Lang: “Chu Mục, Chu Mục!”.

Cô không quay đầu lại, nhưng cô biết A Hoa đang ăn thịt bọn họ, tiếng kêu thảm thiết của bọn họ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nguyền rủa của Đông Lang.

“Chu Mục, tôi muốn gi/ế/t cô, cô sẽ không được ch/ế/t tử tế….. sẽ không được ch/ế/t tử tế…..”.

Trái tim như tro tàn, nước mắt cạn khô, quay đầu nhớ lại, tỉnh mộng tình tan, chuyện cũ tan thành sương khói.

Lá rụng vô thanh, hoa tự tàn, chỉ có thể nói là, thê thê thảm thảm.