Nữ Đế Thật Háo Sắc

Chương 1: Tình cờ xuyên sách

"Mộ Vân Dung, ta vì ngươi mà từ bỏ hoàng vị, ngươi lại vì ả ta mà khiến ta thân bại danh liệt…"

Nữ đế vừa thét xong thì thổ huyết qua đời mang theo nỗi uất hận không thể siêu thoát.

"Cái đệt, tiểu thuyết rác voãi!" Tô Vãn Lâm tức giận chửi thề. Tô Vãn Lâm vừa nốc bia vừa cào phím chửi tác giả mất não nên mới nghĩ ra cái kịch bản máu chó đến vậy!

Tô Vãn Lâm thấy hết bia thì vội khui thêm một lon nữa uống tiếp, và nếu không có gì bất ngờ thì sẽ có bất ngờ xảy ra. Ngay khi cô vừa uống một ngụm bia thì bị sặc ho khù khụ, vì cô ho nhiều quá không hít thở được nên hẹo. Khi ý thức cô còn đang mơ màng thì Tô Vãn Lâm thấy cảnh vật như quay cuồng, cô thấy cơ thể nhẹ tênh vô định.

Khi cô còn đang ngủ thì chợt nghe thấy tiếng khóc thút thít của phụ nữ, điếc tai chết đi được!

"Ồn quá! Không định cho người ta ngủ hay gì!" Tô Vãn Lâm không nhịn nổi mà quát tháo ầm ĩ.

"Điện hạ, sao người lại hung dữ với người ta vậy chứ." Một giọng nữ dẹo chảy nước vang lên. Càng đáng sợ hơn là trang phục cô ta mặc như ở thời tiền sử vậy, Tô Vãn Lâm ngơ ngác, đang quay phim à, đạo diễn đâu, máy quay đâu? Mà không đúng, cô có phải diễn viên đâu mà đi đóng phim!

Cô lại nhìn xuống quần áo mình đang mặc thì thấy là đồ cho đàn ông, chẳng lẽ cô đã xuyên về thời cổ đại sau đó biến thành đàn ông rồi à? Mà hình như vừa rồi cô ta gọi mình là "điện hạ", xem ra thân phận mình ở thế giới này cũng không tệ.

Cô vội đuổi cô ta ra ngoài. Sau khi chắc chắn cô ta thật sự đã ra ngoài, Tô Vãn Lâm mới thở phào sờ xuống phía dưới muốn được chạm vào cái đó của đàn ông một lần, dù gì ở hiện đại cô chỉ là một cẩu độc thân nào đã được nếm mùi đàn ông bao giờ! Mà cũng xúi quẩy thật, cô mới mười tám tuổi đầu đã đi lĩnh cơm hộp, mà lí do lại là do uống bia nên sặc chết!

Ý, hình như không thấy có, vị hoàng tử này cũng có cơ thể giống cô nè, nghĩ tới đây cô như đây cô như ngờ ngợ ra gì đó, lập tức sờ lên ngực. Quả đúng như cô suy đoán, người này là nữ cải nam trang chứ nào phải đàn ông cóc khô gì!

Mà chi tiết này có gì đó quen quen, hình như nữ đế trong tiểu thuyết "vì người mà làm tất cả" cũng có chi tiết như này, mà nữ đế trong tiểu thuyết cũng cùng tên với cô, trùng hợp thật.

Tô Vãn Lâm bắt đầu nghĩ cách sinh tồn. À, đầu tiên phải biết nguyên chủ tên gì đã. Cô vội gọi cô gái mới bị đuổi ra ngoài vào phòng.

"Mỹ nhân, hồi nãy ta có hơi thô lỗ, mong nàng bỏ qua." Tô Vãn Lâm ôm lấy cô ta dỗ dành để "khai thác thêm thông tin". Mà cô ả cũng đẹp thật, da trắng mũi cao, cằm viline, nếu ở thời hiện đại chắc chắn sẽ là một hot girl luôn chứ đùa!

"Đáng ghét, thϊếp còn tưởng người không cần Nhã nhi nữa đó." Cô ta nũng nịu xà nẹo trong lòng Tô Vãn Lâm. Tô Vãn Lâm vừa nghe đã muốn nôn nhưng vì giữ mạng nên phải cố kìm nén dịu dàng dỗ ngon dỗ ngọt: "Sao ta có thể không cần Nhã nhi của ta chứ, ta chỉ muốn hù nàng chút thôi. Giờ ta đố nàng, giờ đang là triều đại nào, ta là ai?"

"Giờ là triều đại nhà Tô, còn người là Tam hoàng tử Tô Vãn Lâm ạ. Người thấy thϊếp có giỏi không?" Cô ta không chút nghi ngờ trả lời.

Ể, hình như cô thật sự xuyên sách rồi! Xuyên thành nữ đế nhà Tống. Làm nữ đế cũng hay đấy nhưng kết truyện cô sẽ hẹo để tác thành cho nam nữ chính, không những vậy còn bị người đời phỉ báng. Tô Vãn Lâm chỉ có thể thốt lên: sao số tôi đen vậy trời!

Tô Vãn Lâm cố không khóc, cô nặn ra một nụ cười công nghiệp: "Giỏi, đương nhiên là giỏi rồi, Nhã nhi của ta là giỏi nhất." Đây coi như phần thưởng cho nàng, nói xong cô hôn chụt lên má Lâm Nhã rồi nhanh chóng đánh bài chuồn.

Vừa về đến phủ cô đã lao vào thư phòng rồi nhốt mình trong đó. Lí do cô vào thư phòng là vì cô thấy có tấm biển đề tên "thư phòng", chứ cô cũng không biết phòng nguyên chủ ở đâu.

Cô bắt đầu hồi tưởng lại từng chi tiết trong truyện.

Theo nguyên tác, nguyên chủ là tam công chúa của nhà Tống nhưng vì một số lí do mà cô phải sống dưới thân phận hoàng tử. Không những phải đối phó với âm mưu thâm hiểm trong chốn thâm cung mà nguyên chủ còn phải cẩn thận không để lộ thân phận. Nhưng nguyên chủ không phải nhân vật chính, nàng chỉ là quân cờ bị mẫu thân lợi dụng, tới cả người nàng yêu cũng tức là nam chính cũng vì bạch nguyệt quang của hắn mà phản bội cô, khiến cô vạn kiếp bất phục. Nguyên chủ là người si tình, dù biết bị hắn phản bội nhưng vẫn cố níu kéo nhưng kết quả lại bị hắn và nữ chính đem cho sói hoang ăn tươi nuốt sống. Từ đầu đến cuối nguyên chủ là người tội nghiệp nhất, nàng không làm gì cả nhưng lại là cái gai trong mắt của không biết bao nhiêu người.

Tô Vãn Lâm thấy đồng cảm với nguyên chủ, cô quyết phải khiến cho nam chính chết trong đau đớn để trả thù cho nguyên chủ.

Nhưng trước hết phải ăn cái đã, Tô Vãn Lâm nhìn cái bụng đang biểu tình của mình, cô kêu người mang chút đồ ăn tới rồi ngồi trên bàn bắt đầu lên kế hoạch "bảo toàn mạng sống."