Nhìn ra được sự chân thành của Giản Trăn Trăn, cả Tống Tiểu Vân cùng Triệu Hữu Dân đều có chút ngượng ngùng: “Chúng tôi cũng không làm cái gì.”
Chúc Hỉ lại nâng nâng cằm: “Cô biết chúng toi đã giúp đỡ cô là tốt rồi, về sau cô chú ý một chút, đừng luôn gây phiền toái cho chúng tôi.”
Tống Tiểu Vân sợ Giản Trăn Trăn hiểu lầm, liền vội vàng mở miệng : “Đồng chí Chúc Hỉ là người phát hiện cô sinh bệnh đầu tiên, thuốc cô uống là của đồng chí Triệu Hữu Dân.”
Tâm của đồng chí Chúc Hỉ là tốt, chính là miệng của cô ấy không buông tha cho ai hết.
Chúc Hỉ hừ một tiếng, “Giản Trăn Trăn, chúng ta xuống nông thôn là muốn xuống đất làm việc, không nếu thân thể không tốt đến khi xuống nông thôn chính là phải chịu tội.”
Lời này của cô ấy làm cho người khác không có cách nào phản bác.
Tâm Giản Trăn Trăn trầm trầm, cô căn bản không biết trồng trọt, các loại hoa màu cô còn không nhận biết được nhiều lắm, càng đừng nói đến việc trồng trọt.
Bây giờ đê cho cô đi trồng trọt cô có thể làm được không?
Sau khi xuống nông thôn, có cách gì tránh không phải xuống đất không?
Ở trong trí nhớ, Giản Trăn Trăn biết là có, chính là tìm một vị trí công tác, nếu có đơn vị nhận cô vào làm thì cô không cần phải trồng trọt, nhưng cách này quá không thực tế. Vì công việc đứng đắn mặc kệ ở chỗ nào đều cực kỳ đoạt tay.
Có lẽ…… Có thể làm thầy thuốc ở nông thôn, cũng chính là bác sĩ ở thời đại này, hay nói chính xác hơn chính là thầy lang.
Nếu ở nông thôn không có bác sĩ vậy thì cô hẳn là có thể đi?
Nhưng nếu như vậy cô làm thế nào có thể giải thích được mình có thể chữa bệnh? Nguyên chủ cũng không học y, trong nhà cô ấy cũng không có ai làm nghề này.
Giản Trăn Trăn suy nghĩ một chút liền nhớ ra, mẹ nguyên chủ có một người bạn chơi từ nhỏ là bác sĩ, cô ấy cùng mẹ còn thường xuyên đi bệnh viện chơi, có lẽ cô có thể lấy lý do này giải thích.
Chỉ là những hiểu biết của cô về y thuật thời cổ đại hiện tại có thể dùng đến sao?