Thập Niên 70: Vợ Cả Mỹ Nhân Bị Bệnh Trong Đại Viện

Chương 39: Xem mắt (2)

Chóp mũi ngửi thấy mùi sữa tắm nhẹ nhàng thoang thoảng từ trên người cô vợ nhỏ, anh thấy cả người vô cùng sảng khoái, thật muốn quãng đường này dài thêm một chút, cũng muốn thời gian trôi chậm đi một chút.

“Rẽ bên phải.”

Mục Băng Oánh đột nhiên lên tiếng, Cố Trường Dật kịp thời hoàn hồn, mới phát hiện mình thiếu chút nữa đi ngang qua, lái xe đến đập nước ở cuối thôn.

“Cảm ơn, may mà có em chỉ đường, đi nhanh hơn rất nhiều.”

Câu nói này hơi kỳ lạ, nhất là phối hợp với khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của anh, lại càng kỳ quái.

Mục Băng Oánh liếc nhìn anh một cái, phát hiện nhìn kỹ lại ở khoảng cách gần, ngoại hình của người đàn ông này càng thêm ưu tú đến khó tả, dưới hàng lông mày rậm là đôi mắt hai mí sâu thẳm, hình dáng đôi mắt rất đẹp, con ngươi màu mực, sống mũi cao như ngọn núi nguy hiểm, khóe môi hơi nhếch lên, thật sự là người đẹp nhất trong tất cả những người cô từng gặp.

Ý thức được mình đang làm gì, Mục Băng Oánh vội vàng quay đầu, quay mặt lại phía trước: “Ở đằng kia bày rất nhiều bàn, không lái xe vào được.”

Xe chạy chậm lại, khi hai người xuống xe, một đám người phía sau cũng đi tới.

Đổng Quế Hồng đuổi những người khác đi, không cho phép bọn họ quấy rầy buổi xem mắt của con gái bà.

Sân nhà của nhà họ Mục không lát gạch, hàng rào bằng cây cao lương rào cũng không cao, vừa vặn bày tiệc rượu ở trước cửa, rất nhiều người trực tiếp kéo bàn ghế qua, đứng trên đó nhìn vào bên trong.

Mục Băng Oánh vừa pha xong cốc nước đường bước ra đã thấy từng dãy khuôn mặt tươi cười phấn khởi nằm trên hàng rào nhà mình, cô không còn lời nào để nói, cũng không tốn sức đi đuổi bọn họ, bưng nước vào nhà.

Người đàn ông rõ ràng đang rất khát nước, nhận lấy cốc nước đường đã liên tục uống mấy hớp, trong lúc đó ánh mắt vẫn không rời khỏi Mục Băng Oánh, chăm chú nhìn cô, giống như là sợ cô chạy mất, trên mặt không có một tia ngượng ngùng.

Không nói bản nhân Mục Băng Oánh, mà ngay cả những người khác trong phòng cũng bị ánh mắt của anh nhìn đến phát nóng.

Cố Trường Dật đưa cốc sứ tráng men không còn một giọt nước nào cho cô.

Mục Băng Oánh nghĩ nghĩ, xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị một cốc khác.

Cố Trường Dật ngăn cô lại: “Không cần đâu, tôi đỡ khát rồi.”

“Để chị đi rót cho, em mau ngồi xuống đi.” Vương Vũ Quyên cầm lấy cốc sứ trong tay em gái nhỏ, trên mặt tươi cười đi ra ngoài, sau khi nhìn thấy mấy người bên kia hàng rào, chẳng những không đuổi đi mà nụ cười càng thêm đắc ý.

Từ sau khi Lý Hồng Xu đính hôn, thái độ của những người này đối với nhà bọn họ liền thay đổi, vốn dĩ Giang Ba nhà bọn họ đã cơ hội tiếp quản vị trí đội trưởng sản xuất từ ba vợ, nhưng người trong thôn vì nghĩ anh ấy đút lót phó bí thư xã, nên trực tiếp loại bỏ Giang Ba.

Giờ phải để cho mấy kẻ nịnh hót này nhìn kỹ một chút, đối tượng mà Oánh Oánh nhà bọn họ tìm được còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần đối tượng của Lý Hồng Xu.

Mục Băng Oánh nhìn một phòng toàn người, cười nhẹ trong lòng, đây là lần đầu tiên cô xem mắt trước mặt nhiều người nhiều vậy đấy.

Đổng Quế Hồng nhìn người đã hết khát, nhịn không được hỏi: “Cậu là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Là quân nhân đóng quân ở nơi nào? Cậu hiểu bao nhiêu về Mục Băng Oánh nhà chúng tôi? Thẩm lão tiên sinh đã nói về tình trạng cơ thể của Oánh Oánh với cậu hay chưa?”