Thập Niên 70: Vợ Cả Mỹ Nhân Bị Bệnh Trong Đại Viện

Chương 37: Sức mạnh lớn (2)

Bí thư thôn nhiệt tình đi theo Cố Trường Dật trở lại xe: “Văn Đống, tránh ra, đừng để bị xe cọ vào, đúng rồi, hôm nay là ngày chính của nhà cậu, sắp tới giữa trưa rồi, các cậu đừng đứng đây thất thần nữa, mau về tắm rửa thay đồ đi.”

Thường Văn Đống không thèm che giấu nhìn chằm chằm vào Cố Trường Dật, xe đạp đặt cạnh chân anh ta, không hề có ý định di chuyển.

Vốn dĩ Cố Trường Dật còn giữ thái độ thân thiện, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của anh ta, nhiệt độ trong mắt lập tức giảm xuống ở mức đóng băng, lạnh lùng nhìn Thường Văn Đống.

Lúc trước Thường Văn Đống từng cho rằng ánh mắt của Mục Băng Oánh đã là lạnh đến cực điểm, cảm giác bị cô liếc nhìn một cái là trong đầu liền đông cứng, nhưng lúc này đối diện với ánh mắt của người đàn ông trước mặt, anh ta mới biết được thế nào mới gọi là lạnh.

Đây không phải là cái lạnh do thời tiết thay đổi, mà giống như lưỡi dao sắc bén nhất nguy hiểm nhất, bị anh nhìn một lát, trong lòng sẽ cứng lại, nhưng đó mới chỉ là bắt đầu.

Mũi dao đâm vào trái tim của anh ta, lăng trì từng chút từng chút một, đến cuối cùng, trái tim của anh ta sẽ hóa thành vụn băng, chảy tới tứ chi xương cốt, lấp đầy kẽ hở trong xương, khiến anh ta từ từ chết cóng…

Cho dù có đầu thai đến kiếp sau, nỗi sợ hãi mà người này mang đến cho anh ta cũng vẫn khắc sâu đến tận xương tủy.

Chỉ là một ánh mắt, chỉ là lần đối đầu đầu tiên, Thường Văn Đống đã sợ hãi, lúc kịp phản ứng, anh ta đã đỡ lấy xe đạp, lùi đi thật xa, trong lòng một chút ý nghĩ không phục cũng không dám có.

Người đàn ông soái khí mở cửa xe bước lên, nổ máy, một luồng khói xe phả vào mặt, suýt chút nữa khiến anh ta ho sặc sụa.

Đám người vây quanh Mục Băng Oánh như vừa tan làm.

Cố Trường Dật chậm rãi lái xe đến giữa đám đông, kéo cửa sổ xe xuống, nhìn về phía Mục Băng Oánh nói: “Em có thể lên xe ngồi, chỉ đường giúp tôi được không.”

Mục Băng Oánh khẽ giật mình, cô cảm thấy một tháng qua số lần mình sững sờ còn không nhiều bằng một ngày hôm nay, dưới ánh mắt trêu ghẹo của mọi người, cô cảm giác như mặt trời trên đầu kia như cách ngày càng gần, làm cho lòng bàn tay cô không khỏi đổ mồ hôi.

“Nhanh lên đi, người ta lần đầu tới thôn mình, không biết đường.”

“Băng Oánh, mau lên chỉ đường cho người ta, đừng để người ta chờ.”

“Có thể ngồi trên chiếc xe vừa đẹp vừa khí phách như này chắc chắn là rất tuyệt, tôi lớn đến chừng này còn chưa từng được sờ qua đâu.”

“Để bác lên cho!” Bí thư thôn hứng trí bừng bừng đi lên phía trước, vừa đi hai bước liền bị mọi người kéo về.

“Ông đi lên làm gì, hay là ông muốn thay Băng Oánh đi xem mắt!”

Tiếng cười của cả thôn giống như từng gợn sóng, truyền đến trong lòng Mục Băng Oánh, lan đến những cánh đồng lúa xanh biếc, lúa lắc lư theo gió, mặt nước nhẹ nhàng lăn tăn.

Vương Vũ Quyên ở phía sau chọc vào eo Mục Băng Oánh, ra hiệu cô mau lên đi.

Bên tai vang lên tiếng vui cười thúc giục không ngừng, Mục Băng Oánh bước chân, chậm rãi đi về phía bên kia.

Cố Trường Dật nghiêng người đẩy cửa phụ ra, đeo găng tay trắng do tài xế để lại vào: “Xe hơi cao, để tôi đỡ em đi, cẩn thận.”

Mục Băng Oánh vốn là muốn bảo xe quá cao, hay là đổi người khác, liền bị động tác đeo găng tay và lời nói của anh chặn về.

Mục Băng Oánh lớn đến như vậy còn chưa từng nắm tay người đàn ông nào, cô đứng tại chỗ, vân vê vạt áo sơmi bất động.