“Oánh Oánh, em cười vậy là đúng rồi, không cần thiết phải tức giận với bọn họ làm gì.”
“Đúng đó, Hồng Thù từ nhỏ đến lớn đều không bằng con về mọi mặt. Sau này lấy chồng, chắc chắn con bé vẫn sẽ không bằng con.”
“Đó là đương nhiên, tuy rằng sức khoẻ Oánh Oánh không tốt, đã hai mươi hai tuổi rồi, không thể xuống ruộng làm việc, không có công việc trong thành, không những không kiếm được tiền mà còn phải thường xuyên đến bệnh viện tiêu tốn, nhưng chắc chắn vẫn có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn Thường Văn Đống.”
Mọi người trong thôn ngày ngày nói chuyện phiếm cùng nhau, có người nói năng bộp chộp, cũng có người rất biết cách ăn nói. Chặn miệng không cho họ nói xấu, mà họ vẫn có thể nói móc mỉa, ngoài mặt tung hô nhưng ẩn sâu bên trong là xỉa xói, là hạ thấp, khiến người nhà họ Mục không tìm ra được khuyết điểm.
Huống hồ, Lý Hồng Thù quả thực đã kết hôn, gả cho con trai của phó thư ký công xã. Có không ít những người ỷ lại vào công xã, những thành viên thuộc quyền quản lý của công xã muốn biểu hiện tốt trước mặt Hồ Diễm Thu và Lý Hồng Thù.
Đây cũng là nguyên nhân lớn giải thích tại sao tiệc cưới của Lý Hồng Thù lại được bày ra.
Mục Băng Oánh cười nói: “Cũng mong được như thím nói ạ.”
Khuôn mặt người phụ nữ vừa nói móc mỉa kia bỗng chốc cứng ngắc, chép miệng mấy lần vẫn không nói được lời nào, cảm giác đánh một đấm vào bông gòn, mà bông gòn còn quay lại chặn miệng bà vậy.
Đổng Quế Hồng vừa lao đến thì nghe thấy lời con gái nói, bà cười trộm trong lòng, bà quên mất rằng con gái còn lợi hại hơn cả mình. Người trong thôn này đừng ai nghĩ sẽ chiếm được tiện nghi ở chỗ con bé.
“Ơ kìa? Sao lại có một chiếc ô tô lớn rẽ vào trong thôn rồi!”
Không biết ai hét lên câu này, ba chữ “ô tô lớn” bỗng chốc thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người.
Cố Trường Dật vừa mới lái xe rẽ vào trong thôn thì phát hiện có một chiếc xe đạp buộc hoa đỏ đi tới.
Nhìn cách ăn mặc của hai người trên xe, đoán chắc đây là một đôi vợ chồng.
Anh thả cần số, chặm rãi dừng xe lại, đang chuẩn bị để đôi vợ chồng đi qua rồi anh mới đi tiếp.
Con đường trong thôn cũng không hẳn chật hẹp, nhưng xe quân đội lớn, sau khi dừng xe đã chiếm hơn một nửa lối đi.
Cố Trường Dật đã dừng ở bên mép rồi, anh suy nghĩ chút lại dời về bên cạnh ít nữa, cố gắng chừa lại lối đi rộng hơn cho đôi vợ chồng mới cưới.
Cũng may anh ở trong bộ đội lái xe nhiều, nếu không sẽ bị lật xuống cống mất.
Cố Trường Dật tính toán lối đi mình chừa ra đủ để xe đạp lách qua được, anh yên tâm ngồi ở ghế lái, mắt chứa ý cười ngắm nhìn đôi vợ chồng chậm rãi đi qua.
Chẳng bao lâu nữa anh cũng sẽ rước được vợ về nhà rồi.
Nghĩ đến khung cảnh này, Cố Trường Dật nhiệt huyết dâng trào, đang muốn mở cửa sổ để gửi lời chúc đến đôi vợ chồng thì nhìn thấy chú rể chạy xe lắc qua lắc lại, sắc mặt càng lúc càng hoang mang, đầu xe cũng càng ngày càng lệch hướng. Chớp mắt cả người và xe đều rẽ vào trong đường cống, nước bắn tung toé, thậm chí còn bắn lên cửa sổ xe anh nữa.
Theo đó là hai tiếng kêu thê thảm, Cố Trường Dật nhanh chóng bước xuống xe, dang rộng đôi chân dài đặt ở hai bên đường cống. Anh biết nam nữ không được tiếp xúc nên đã né cô dâu ra, trực tiếp đi cứu chú rể.
Mọi người trong thôn trơ mắt nhìn chiếc xe ngã xuống cống, vội chạy lại thì nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ mặc quân phục, thân hình cao ráo hơn những người đàn ông trong thôn bọn họ, tay trái anh xách xe đạp, tay phải xách Thường Văn Đống lên khỏi cống.