Thập Niên 70: Vợ Cả Mỹ Nhân Bị Bệnh Trong Đại Viện

Chương 30: Xuất giá (1)

“Dọn đi? Ngày mai là ngày cử hành hôn lễ, dựa theo quy củ thì trước khi hai đứa nó đi phải đến bái lạy một lần.” Đổng Quế Hồng đứng dậy lấy ghế tới.

“Quế Hồng à, hôm nay chúng tôi đều đứng về phía bà rồi, đừng có không buông tha như vậy.” Bí thư chi bộ thôn ngồi xuống: “Nói thế nào đi nữa thì Hồng Thù cũng lớn lên trong thôn chúng ta, kết hôn là chuyện lớn của đời người, chúng ta không thể phá hoại như thế được.”

Mấy người phía sau liên tục gật đầu, khuyên nhủ theo.

Mục Đức Hậu lên tiếng: “Đức Dũng à, tôi thấy ông hai nói đúng, bây giờ anh có làm gì cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.”

“Ý anh là sao.” Bí thư chi bộ thôn không vui: “Từ khi tôi lên làm bí thư chi bộ thôn, mỗi ngày đều suy nghĩ làm sao để người trong thôn có thể được ăn uống sung túc, sống tốt hơn…”

“Thứ anh nghĩ đến là thành tích, nghĩ cách làm sao để lấy lòng ba của Thường Văn Đống, chứ không hề nghĩ cho người trong thôn, càng không nghĩ cho người nhà họ Mục.” Đổng Quế Hồng biết trong lòng chồng mình nghĩ gì, bà đừng dậy chỉ ra bên ngoài: “Mấy năm nay vì chúng tôi nghe lời của anh, chuyện gì cũng nhường nhịn bọn họ, không gây chuyện trong thôn nếu không sẽ bị thôn khác cười nhạo chúng ta không đồng lòng. Kết quả thì sao? Hồ Diễm Thu đã đến cây Hoài trước cửa nhà chúng tôi treo kẹo cưới, bày mâm cưới mà anh cũng đồng ý. Chẳng lẽ anh không biết bà ta làm vậy vì ghét chúng tôi, ghét Oánh Oánh à?”

Bí thư chi bộ thôn nghe thế, vừa định lấy thuốc ra lại nhét trở vào, sắc mặt mấy người đằng sau cũng ngượng ngùng, không lên tiếng nữa.

Một lúc sau, bí thư chi bộ thôn cất lời: “Bà phải xem kết quả sau cùng chứ, hôm nay quấy rối đến cuối cùng chẳng phải tôi vẫn đứng về phía mấy người à. Nếu không bàn thờ bên ngoài kia đã bị tôi cho người khiêng đi từ lâu rồi, bây giờ là tình hình gì, các người không biết sao? Tuy rằng tốt hơn chút, không cho phép làm những chuyện lúc trước nữa nhưng nếu bị người ngoài nhìn thấy tố cáo lên thì không biết sẽ có chuyện gì đâu? Ban nãy tôi còn đặc biệt căn dặn bọn họ nhất định không được nói chuyện này với bên ngoài.”

“Bày bàn thờ cũng vì bác hai đồng ý cho bọn họ bày tiệc cưới trước.” Mục Băng Oánh lần nữa nhắc nhở trọng điểm.

Đổng Quế Hồng nghe xong vội vàng nói: “Đúng vậy, là anh đồng ý bọn họ tổ chức hôn lễ lớn, chúng tôi tưởng rằng thời cục tốt rồi. Anh là cốt cán trong thôn, chúng tôi vẫn luôn làm theo anh mà thôi.”

“Được, được rồi.”

Bí thư chi bộ thôn biết mình đuối lý: “Tôi không nói dông dài mấy chuyện này với mấy người nữa. Đức Hậu, anh và Giang Ba nhanh lấy ảnh ông bà vào đi, nhà thở tổ cũng không bày như anh. Bây giờ tôi đến nói chuyện đàng hoàng là vì ban đầu tôi không đúng, các người mà còn không chịu lấy xuống thì tôi sẽ cho mấy người bọn họ khiêng đi.”

Đổng Quế Hồng lập tức nói: “Anh biết sai là tốt rồi!”

Bí thư chi bộ thôn nghẹn lời, không hút điếu thuốc này nữa, phủi tay áo đi mất.

“Đợi chút.” Mục Đức Hậu gọi cán bộ thôn lại: “Khiêng bàn vào cũng được, nhưng anh phải dặn dọ bọn họ một lần nữa. Từ nay về sau đừng lấy Oánh Oánh và Lý Hồng Thù ra để so sánh bàn tán, nếu còn để tôi nghe thấy bọn họ nói giống như trước đây, dù cho bị nói người nhà họ Mục không đồng lòng cũng được. Nếu đã không đồng lòng thì ngày mai tôi sẽ lên hội uỷ ban cách mạng dẫn người đến. Lúc đó kết quả thế nào, những người đồng ý tổ chức linh đình, giúp đỡ bưng mâm thức ăn hãy tự mình gánh lấy.

“Đức Hậu!”