Thập Niên 70: Vợ Cả Mỹ Nhân Bị Bệnh Trong Đại Viện

Chương 23: Ý tưởng (4)

Người khác mặt mày niềm nở chào đón thì cô sẽ cười với họ càng thân thiết hơn. Người khác quá đáng thì cô chỉ đành quá đáng hơn họ mà thôi.

“Việc lật bàn này, ngoại trừ đắc tội những người trong thôn, còn khiến em, và mọi người bị đẩy lên đầu ngọn sóng để nghị luận. Vả lại những lời nói này hầu như đều phê bình chúng ta, và nghiêng về phía đối phương.”

Vương Vũ Quyên biết cô hai nhà mình thông minh, đi lại hỏi: “Em có chủ ý gì?”

“A Niếp, ngày thường con đã rất hiểu chuyện rồi, đều vì ba mà nhẫn nhịn ấm ức. Lần này con làm gì, ba cũng sẽ ủng hộ con.” Mục Đức Hậu nói xong, Đổng Quế Hồng tiếp lời: “Mẹ ủng hộ con hơn nữa, xảy ra chuyện có mẹ gánh cho.”

“Nếu trong thôn đã ủng hộ nhà Lý Hồng Thù bày tiệc, không có ai phản đối. Vậy chứng tỏ những phong tục khác cũng có thể bày được.” Mục Băng Oánh nhìn ba mẹ: “Ba, năm đó quấy rối như thế nhưng gia phả vẫn giữ lại được rồi, những năm này có không ít người đi sang xã cung ứng bên cạnh mua giấy tiền, hiện giờ chắc vẫn còn mua được. Ba lại giúp con đi mua một lò hương, lấy ảnh của ông bà cố và ông bà nội ra, bày một bàn thờ ở trước cửa nhà đi ạ.”

“Bàn thờ?”

Cả nhà đều phát ra âm thanh ngạc nhiên.

“Cái này sao có thể bày…” Mục Đức Hậu vừa nói xong, tiếng chuông bên ngoài lại vang lên, bỗng chốc khiến nỗi giận của ông bốc lên đỉnh đầu: “Nhà chúng ta chỉ có giấy tiền, năm ngoái khi bà con mất, ba nhớ đây là năm đầu tiên, đầu năm vừa mới đốt, còn lại không ít.”

“Có phải con nói đến tấm ảnh chụp chung năm đó ông bà nội kết hôn phải không?” Đổng Quế Hồng bật cười: “Quỷ tinh ranh này. Đúng vậy, nếu bọn họ đã ủng hộ việc bày tiệc đám cưới, thì chúng ta bày bàn thờ để tế bài tổ tông nhà mình còn có thể phạm pháp sao? Giờ mẹ sẽ đi làm ngay.”

“Sẽ không có chuyện gì chứ?” Tuy rằng trong lời nói của Vương Vũ Quyên chất đầy nỗi lo lắng, nhưng trên mặt đều là vẻ phấn khích: “Cách này được đó, chúng ta bày ngay trước cửa lớn, đối diện với bàn tiệc cưới của bọn họ. Vốn dĩ đời ông bà nội chúng ta đều là xếp hàng lớn tuổi, trong thôn lại xem trọng gia phả như thế. Lần này mà bọn họ mặc kệ Lý Hồng Thù bày tiệc cưới trước, chắc chắn không dám lật bàn thờ đi.”

“Không chỉ ông bà xếp hạng lớn tuổi, đời ông bà cố nội cũng vậy.”

Mục Băng Oánh nhìn những người trong thôn đang giúp đỡ chuẩn bị tiệc kia ở bên ngoài cửa: “Bàn thờ vừa bày ra, ai còn muốn ăn tiệc cưới thì phải quỳ gối bái lạy thành kính trước cửa lớn nhà chúng ta.”

Đổng Quế Hồng vừa ôm ảnh ra thì nghe thấy những lời nói này của con gái, bà ấy cười sặc sụa, cảm giác nỗi giận kìm nén cả nửa ngày bỗng chốc tiêu tan hơn nửa: “Con đừng thấy những năm này ngoài mặt chúng ta không phát tang, không cúng tế, nhưng trong tộc trước giờ chưa từng rảnh rỗi. Các con không biết nhưng mẹ và ba con là người rõ nhất. Hôm nay cho dù quỳ bái xong, mẹ cũng sẽ không cất ảnh đi, sẽ lấy treo lên, xem bà ta còn dám đến rung chuông nữa hay không!”

Lời đề nghị này của Mục Băng Oánh đã khiến mọi người không còn nhẫn nhịn được từ lâu, trong nháy mắt trở nên nhiệt tình, hăng hái hành động.

Cửa lớn nhà họ Mục vừa mở ra, bên ngoài là cảnh tượng những người đàn ông đang giúp đỡ xếp bàn, dựng rạp, bưng ghế…

Dưới rạp là những cô gái đang thái rau, rửa chén đũa…

Hồ Diễm Thu đang treo kẹo cưới trong rổ lên cây Hoài.

Lý Hồng Thù đang chạy xe đạp, có cả Thường Văn Đống người mà không nên xuất hiện trước ngày cử hành hôn lễ.

Mọi người đều nhìn qua.