"Ngươi mau đi với ta!"
"Sư phụ, sư phụ, sao người lại tới đây?"
"Phương tiểu đệ, ngươi nhanh một chút được không? Thực sự rất gấp!"
"Sư phụ, mấy ngày nay người đi đâu? Tại sao không liên lạc được?"
"Đồ nhi, mau buông tay!"
"Không!"
Du Danh kéo Phương Chi Chúc, Y Thịnh kéo lấy Du Danh, ai cũng không chịu buông tay khiến cảnh tượng trông khá buồn cười. Giằng co một lát, Phương Chi Chúc không chịu nổi hai người kia liến thoắng không ngớt nên hơi nâng giọng, nói: "Im lặng."
Hai giọng nói cùng lúc dừng lại, sư đồ bọn họ nhìn về phía y.
Phương Chi Chúc bất đắc dĩ nói: "Ta muốn nói vài câu với tiền bối."
Lúc này, hai người kia đã bình tĩnh lại, cảm thấy vừa rồi có hơi quá lố, Y Thịnh gãi đầu, xấu hổ đi ra chỗ khác.
Du Danh đi đến trước bàn, cầm ấm trà dốc ngược lên uống. Ực ực ực, sau khi nốc xong nửa bình trà, hắn lau miệng, thở dài nói: "Không ngờ ngươi lại quen biết đồ đệ của ta."
Phương Chi Chúc gật đầu, nói: "Y Thịnh đã cứu mạng ta."
"Ừm, tiểu tử này tính tình quái đản, nhưng lại rất có tư chất và y đức." – Du Danh kiêu ngạo nhìn lướt qua đồ đệ đang ngồi xổm ở ngoài cửa sắc thuốc: "Nếu không phải như vậy, năm đó ta đã không thu nó làm đồ đệ. Nếu là người xấu, hiểu biết càng nhiều, tạo nghiệt sẽ càng nhiều."
Không biết Du Dang nghĩ đến điều gì, vẻ mặt liền ảm đạm: "Nhưng còn tiểu tử Vệ Ương kia......Phương tiểu đệ, lần này ngươi nhất định phải đi với ta một chuyến."
Phương Chi Chúc tôn kính Du Danh, hơn nữa giữa y và Y Thịnh còn có một tầng quan hệ nên tự nhiên cũng thấy thân cận với Du Danh, cách nói chuyện của y cũng vì thế mà thẳng thắn hơn: "Ta hiểu ý của tiền bối, nhưng ta và hắn không còn quan hệ, ta không muốn nhúng tay vào."
Du Danh: "Ta biết ngươi khó xử. Ngươi muốn sống cuộc đời của mình, lão phu đáng lý không nên can thiệp quá nhiều......"
"......" – Phương Chi Chúc im lặng nhìn vẻ ngoài không khác gì trẻ con của Du Danh, y ngại nhìn thẳng nên ngoảnh đi chỗ khác, ho nhẹ hai tiếng.
Du Danh sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên cười lớn: "Ha ha ha ha, lão phu không chịu nổi tuổi già, dùng gương mặt này còn có thể lừa ăn lừa uống, ha ha ha ha để tiểu lão đệ chê cười rồi. Thực ra lão phu trông như thế này......"
Du Danh giơ tay phải lên lau gương mặt mình, mái tóc đen nhánh dần lộ ra những sợi cước trắng, làn da mịn màng hiện thêm vài nếp nhăn. Ngay sau đó là một lão nhân tóc hoa râm, khuôn mặt đẹp lão xuất hiện trước mắt Phương Chi Chúc.
Phương Chi Chúc kinh ngạc không thôi, y biết tu sĩ có tu vi cao thâm thì có thể dịch dung, nhưng thay đổi ngoại hình nhanh chóng và triệt để như Du Danh thật khiến y khó có thể suy đoán được tu vi của người này.
"Ha ha ha ha." – Du Danh lại lau mặt và trở về dáng vẻ trẻ con: "Để tiểu hữu chê cười rồi."
Phương Chi Chúc lắc đầu: "Tiền bối khách khí."
Du Danh: "Nói mới nhớ, lần đầu tiên tiểu tử Vệ Ương nhìn thấy sư thúc là ta, phản ứng cũng giống ngươi lắm."
Phương Chi Chúc im lặng cầm chén trà lên.
Du Danh vuốt ấm trà, nhất thời không biết có nên nói tiếp hay không. Tuy lão rất thích lo chuyện bao đồng, nhưng vẫn biết chừng biết mực, biết rõ cái nào có thể xen vào, cái nào không, và nhúng tay đến mức độ nào.
Chuyện giữa Vệ Ương và Phương Chi Chúc thực sự đã vượt qua giới hạn chừng mực của lão —— suy cho cùng, một người dù có lợi hại đến đâu cũng không thể kiểm soát được hướng cảm xúc của người khác.
Nhưng lão thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn. Một phần là vì tình cảm sư thúc sư điệt, nhưng quan trọng hơn vẫn là ——
"Vốn không nên quấy rầy ngươi, nhưng tên nhóc Vệ Ương kia càng lúc càng kỳ lạ, ta sợ nó......" – Du Danh muốn nói lại thôi: "Hơn nữa sư huynh của ta......"
Lúc này, Y Thịnh đột nhiên chạy vào: "Có người vào núi!"
Lạc Hà Sơn tọa lạc phía sau nhiều đỉnh núi cao thấp nhấp nhô, tổng thể không quá rộng lớn, bên trái là vách núi, bên phải là vực sâu, đúng là một nơi ẩn cư tự nhiên. Y Thịnh đã sống ở đây nhiều năm, lâu lâu vẫn sẽ có người đến hỏi bệnh. Gần đây hắn đang chuyện chú nghiên cứu dược liệu, vì không muốn bị quấy rầy nên cố ý dựng lên kết giới ở Lạc Hà Sơn.
Vừa rồi, kết giới xuất hiện dị động.
Du Danh xoa cằm: "Thật trùng hợp."
Phương Chi Chúc trầm tư, sớm không tới muộn không tới, lại tới ngay thời điểm có y và Du Danh ở đây. Quả thật trùng hợp.
Đến vì nghe danh Y Thịnh, hay vì nhắm vào y, hay là vì Du Danh?
Y buông chén trà, đứng dậy: "Ta ra xem."
Y Thịnh: "Ta cũng đi."
Phương Chi Chúc: "Ngươi ở lại đi. Ngươi hiểu rõ nơi này nhất, lỡ có xảy ra chuyện gì thì ngươi hãy tiếp ứng."
Du Danh: "Phương tiểu đệ nói đúng."
Y Thịnh cũng không từ chối, xoay người cởi trường bào màu xám ra: "Cẩn thận."
Hai người đi ra cửa, sẵn sàng nghênh chiến.
Khoảng sân nhỏ của Y Thịnh được trồng rất nhiều loại thảo dược hiếm lạ, đỏ đỏ xanh xanh xen kẽ trong sắc thu vàng, mang đến một vẻ đẹp lạ lùng mà quyến rũ. Phương Chi Chúc cũng nghiên cứu qua vài loại thảo dược, nhưng chưa từng nhìn thấy những loại cây này, thuận miệng hỏi: "Tiền bối có biết đây là gì không?"
Du Danh nhìn lướt qua: "Là hoa đỗ quyên, có độc, có thể khiến người ta hôn mê, nhưng nếu sử dụng đúng cách, có thể làm giảm đau đớn cho người bệnh."
Phương Chi Chúc hiểu, bất kỳ thứ gì tồn tại trên thế gian này, bản chất của nó là không thể thay đổi, tốt hay xấu còn phải xem tâm tư của người sử dụng.
Một trận gió thổi qua, Phương Chi Chúc nhạy bén ngửi thấy mùi gì đó kỳ lạ, cảnh giác nói: "Tiền bối cẩn thận."
"Được!"
Một bóng đen lớn chợt xuất hiện trong không trung, lao về phía Phương Chi Chúc. Phương Chi Chúc nhanh chóng lui về phía sau nhưng bóng đen vẫn chưa từ bỏ ý định, sau khi tiếp đất thì tiếp tục lao đến, nó ngẩng đầu hít thở một cách nặng nề, một bước cũng không do dự, thậm chí còn phớt lờ Du Danh đứng gần đó, quả nhiên là nhắm đến Phương Chi Chúc.
Phương Chi Chúc nhìn chằm chằm nó một lát, bỗng nhiên đứng yên bất động.
Du Danh ở bên kia vừa kinh ngạc vừa ngây người, tay phải vung lên, một đạo kim quang sắc bén như kiếm được chém ra trong không khí.
Phương Chi Chúc hoàn hồn, bước hai bước vòng ra đằng trước bóng đen, vung tay phá vỡ đòn công kích của Du Danh, đồng thời nói: "Tiền bối, xin đừng động thủ."
Du Danh: "Chuyện gì thế? Nó đến tìm ngươi à?"
"......" – Phương Chi Chúc quay người nhìn con quái vật khổng lồ kia, trả lời: "Đúng vậy."
Bóng đen lớn nghiêng đầu, đôi mắt to tròn của nó phản chiếu dáng người thon dài, mảnh khảnh của Phương Chi Chúc.
Một người một thú lẳng lặng nhìn nhau trong chốc lát, bóng đen bỗng sải chân nhảy đến trước mặt Phương Chi Chúc, ngẩng đầu cọ vào người y. Con sư tử này rất ngoan, chỉ nằm đó không nhúc nhích. Phương Chi Chúc vuốt cái đầu to to của nó, hơi nhíu mày.
Y Thịnh chạy ra xem động tĩnh thì trợn mắt há mồm khi nhìn thấy một con sư tử trắng đang dựa vào người Phương Chi Chúc, sau đó đi đến chỗ sư phụ cũng đang sững sờ không kém: "A......"
Du Danh lắc đầu, ý bảo hắn đừng nói chuyện.
Sự yên tĩnh không kéo dài lâu, Phương Chi Chúc từ bên người sư tử đứng lên, nói với Du Danh: "Tiền bối, ta sẽ đi với người."
Du Danh sửng sốt, sau đó nghiêm túc: "Được."
Lần này Y Thịnh nhất quyết muốn đi cùng, Du Danh cũng không có cách nào ngăn cản nên đành đồng ý.
Rời núi lên đường, Phương Chi Chúc cùng sư tử trắng như hình với bóng, khi thì cúi đầu thì thầm, khi thì cau mày suy nghĩ, sư tử trắng vậy mà khá ngoan ngoãn. Đến khi gần ra khỏi sơn cốc, Phương Chi Chúc vuốt ve bộ lông mềm mại của sư tử trắng, thấp giọng nói cái gì đó. Nó nức nở vài tiếng, cái đuôi quấn lấy chân Phương Chi Chúc như không nỡ rời xa.
Phương Chi Chúc nhẹ nhàng an ủi: "Ngoan, chờ ta xong việc sẽ tới đón ngươi."
Sư tử trắng dụi dụi vào người y, đi vài bước lại lưu luyến nhìn lại, sau đó nó sải bước bật nhảy rồi biến mất sau những rặng cây và núi non trùng điệp.
Y Thịnh quan sát bọn họ suốt chặng đường, cuối cùng không thể kìm lòng được nên hỏi y.
"Là ta nuôi." – Phương Chi Chúc chỉ nói ngắn gọn vài chữ: "Nhưng bây giờ không phải thời điểm để nói chuyện này —— tiền bối có biết Vệ Ương ở đâu không?"
Du Danh: "Trước khi ta đến đây, nó vẫn còn ở Vĩnh Thọ cốc. Không biết có xảy ra chuyện gì hay không?"
Phương Chi Chúc: "Bạch Nguyệt nói......"
*Bạch Nguyệt là tên sư tử
Y suy nghĩ một lúc: "Nói ra thì rất dài, trên đường rồi nói."
Thực tế thì, không cần chờ đến "trên đường rồi nói", hai thầy trò Du Danh đã biết được ngọn nguồn của sự việc.
"Ma quân tái xuất giang hồ!"
"Ma quân muốn đại khai sát giới!"
"Ma quân bắt rất nhiều tu sĩ để luyện chế thuốc trường sinh bất lão!"
Khắp nơi đồn đãi hỗn loạn, tin đồn như bóng ma trùm lên sự sợ hãi đến những tu sĩ nhận được tin tức. Y Thịnh là người thấy khϊếp sợ nhất, không chỉ bởi vì biết được mình và Ma quân là sư xuất đồng môn, mà còn vì những lời đồn về con người Ma quân: "Trước đây ta chỉ nghe nói tính cách Ma quân kiêu ngạo, thất thường. Sao bây giờ còn tệ hơn vậy?"
Du Danh nghiêm mặt nhìn hắn, lạnh giọng quát lớn: "Vi sư trước nay dạy dỗ con thế nào?"
Y Thịnh chợt nhận ra lời nói của mình không ổn, hơi hổ thẹn cúi đầu: "Sư phụ, ta không phải cố ý."
Du Danh nhìn Phương Chi Chúc: "Tiểu tử kia sẽ không làm những chuyện như vậy."
Phương Chi Chúc không nói gì.
Càng gần Vĩnh Thọ cốc, lời đồn đãi càng nhiều, thậm chí còn lố bịch đến mức như "Ma quân ăn thịt người", "Lấy nội tạng người hầm canh". Đến cả Y Thịnh dù không biết gì về Vệ Ương cũng cảm thấy thái quá, hắn kéo sư phụ lại dò hỏi.
Du Danh nói: "Tuyệt đối không có."
Du Danh hiểu rõ sư điệt của mình, tuy Vệ Ương có kiêu căng, ngạo mạn, tự cao tự đại thật, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm ra những việc như trong lời đồn. Bên trong nhất định có hiểu lầm.
Nhưng Phương Chi Chúc lại không nghĩ như vậy.
Dọc đường đi, lời đồn cứ như vậy đúng lúc truyền ra, nhưng lại không truyền đạt đầy đủ, như đang muốn kích động người khác, chỉ sợ hiện tại đại đa số tu sĩ đều đã nghe thấy những lời đồn đại này.
Hơn nữa Bạch Nguyệt đột nhiên xuất hiện, y không nghĩ sẽ có nhiều sự trùng hợp đến vậy.
Trùng hợp quá nhiều, thì đó là cố tình.
Cuối cùng cũng đến trước lối vào Vĩnh Thọ cốc, đống hỗn độn và tro tàn khắp mặt đất ngay lập tức đập vào mắt ba người. Cây cối khô héo, hoa tươi tan nát, một đàn quạ đen đậu trên những cành cây khẳng khiu lặng lẽ quan sát bọn họ, xung quanh không còn chút sức sống nào mà thay vào đó là tử khí nồng đậm.
Du Danh là người phản ứng đầu tiên: "Xảy ra chuyện rồi!"
Y Thịnh vội vàng chạy theo sư phụ, nhưng hai người còn chưa chạy đến cửa, một bóng người đã xuất hiện phía sau cánh cửa gỗ hình vòm.
Đúng là Vệ Ương.
Du Danh thở phào, lập tức tiến lên, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Sư phụ ngươi đâu?"
Vệ Ương không nhìn Du Danh, hắn vòng qua hai người rồi đi thẳng đến trước mặt Phương Chi Chúc.
Phương Chi Chúc nhíu mày.
Vệ Ương nhìn chằm chằm y rồi nở một nụ cười khó hiểu, đuôi mắt của hắn hơi nhướng lên đầy mị hoặc, như một con hồ ly gian trá đầy nguy hiểm: "Ngươi thật sự tới rồi."
Phương Chi Chúc: "Chân nhân ở đâu?"
"Sư phụ rất khỏe." – Vệ Ương nhìn y không chớp mắt: "Ngươi quan tâm người khác như vậy, ta không thấy vui cho lắm."