Tâm Ma

Chương 26: Phản tác dụng?

Phương Chi Trần: "Đại ca, những gì ta nói đều là sự thật."

"Ta biết rồi." – Phương Chi Chúc nhìn đi chỗ khác: "Về sau không được làm như vậy nữa, rất ấu trĩ."

Phương Chi Trần rụt rè đáp: "Ta hiểu rồi, đại ca."

"Ngươi nghỉ ngơi đi. Ta ra ngoài một lát."

Dáng người quen thuộc được nhuộm trong ánh nền, y đứng ở cửa một lúc rồi chầm chậm dung hòa vào trong bóng đêm.

Phương Chi Trần bỗng nhiên cảm thấy hơi hối hận.

Trước khi đại ca rời khỏi nhà, hắn chỉ gặp Vệ Ương được vài lần, tuy không có hảo cảm nhưng cũng không đến mức nảy sinh ác cảm. Hắn tin đại ca rất lợi hại, nếu huynh ấy đã chọn Vệ Ương thì Vệ Ương nhất định là người thích hợp nhất, thậm chí vì hắn mà đại ca còn cãi nhau với phụ thân.

Sau khi đại ca xảy ra chuyện, Vệ Ương không chỉ từ chối giao Phương Chi Chúc cho Phương gia mà còn đem người đi, biến mất không để lại chút dấu vết. Khi đó hắn đã bắt đầu cảm thấy hối hận.

Trong khoảng thời gian đó, hắn hao hết tâm tư tìm kiếm trong tối lẫn ngoài sáng nhưng vẫn không thể tìm được tung tích của đại ca. Hắn thậm chí còn nghĩ đến điềm gở.

Sau đó, chính là vào hai năm trước, đại ca bỗng nhiên xuất hiện, hắn cho rằng hết thảy sẽ thay đổi thì biết tin ca ca mất trí nhớ.

Khi ở bên cạnh Vệ Ương, đại ca trước thì bị trúng độc một thời gian dài mới tỉnh lại, sau đó thì bị mất trí nhớ.

Hắn cảm thấy bối rối.

Lúc ấy, mẫu thân hắn nói: "Đừng hỏi về chuyện của đại ca con."

Phương Chi Trần không hiểu: "Tại sao?"

"Mỗi người một mệnh, lựa chọn của mình thì phải tự chịu trách nhiệm." – Giang Mẫn khi ấy nói với giọng điệu và biểu tình vô cùng lạnh nhạt: "Con không thể can thiệp."

Phương Chi Trần không tán thành: "Từ nhỏ đến lớn, đại ca đã vì hai mẹ con ta mà làm rất nhiều, huynh ấy chưa bao giờ nói như vậy cả."

Giang Mẫn: "Chính vì như thế, con càng không thể nhúng tay vào. Có một số chuyện người ngoài không thể thay đổi được, đến lúc đó chẳng những không giúp được gì mà còn bị phản tác dụng."

Hắn hoàn toàn không hiểu những gì mẫu thân nói. Khi ấy, nhiều chuyện liên tiếp phát sinh, hắn phải chu toàn mọi thứ đến sức cùng lực kiệt, nên không mấy để tâm đến những lời nói đó.

Cho đến khi có lời đồn Ma quân tái thế, biết đến sự tồn tại của Dư Trường Tín khiến hắn phẫn nộ không thôi. Suy tính một phen liền sắp xếp sự việc lần này, kết quả thực sự như hắn mong muốn.

Chuyện này quả thật khiến cho đại ca ý thức được thân phận của Vệ Ương, nhưng đồng thời cũng khiến huynh ấy đau lòng. Đây vốn không phải ý định ban đầu của hắn.

Đây chính là 'phản tác dụng' mà mẫu thân đã nói ư?

Nhưng hắn thật sự không thể nhắm mắt làm ngơ khi nhìn thấy đại ca bị lừa gạt như vậy.

Hắn cảm thấy mâu thuẫn, rối rắm, và cả bất an.

Phương Chi Trần uể oải gục đầu xuống.

"Lần trước và cả lần này, đa tạ."

Trên đỉnh đầu chợt vọng xuống giọng nói quen thuộc. Phương Chi Trần ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt đang nhìn xuống của Phương Chi Chúc. Hắn nhất thời không kịp phản ứng, ngồi ngẩn ra: "Ca, huynh......." Sao huynh lại quay lại?

Phương Chi Chúc nói: "Lần trước ngươi nhờ Phương phu nhân giao lại cho ta phương thuốc luyện đan, lần này thì sắp đặt như vậy, đại ca biết đều là có ý tốt."

Phương Chi Trần có chút xấu hổ: "Ta không có...... Là ta không suy nghĩ kỹ......"

"Chuyện giữa ta và hắn không liên quan đến người khác." – Phương Chi Chúc vô cùng điềm đạm nói: "Cho dù không có chuyện lần này, vấn đề giữa hai người bọn ta sẽ không biến mất."

Phương Chi Trần vội nói: "Huynh không có làm gì sai hết."

Phương Chi Chúc giương khóe miệng nhưng lại không giống như đang cười: "Ta thấy hơi đói, đi uống rượu với ta."

Xưa nay Phương Chi Chúc thích nhất là uống rượu, vừa uống đã uống liền mấy bình khiến tâm trí dần trở nên mơ hồ.

"Ca à."

Y nằm gục trên bàn, lầm bầm trả lời nhưng không rõ.

Bên tai truyền đến giọng nói của Phương Chi Trần, hình như là đang phân phó gia đinh dọn xuống đồ ăn, sau đó đỡ y nằm xuống trường kỷ (ghế dài) nghỉ ngơi.

Hai tay cố chống đỡ để di chuyển cơ thể, một lát sau y được đặt nằm xuống, đầu kê lên gối mềm khiến y lập tức cảm thấy buồn ngủ.

Nhưng y không ngủ được.

Y không có say hoàn toàn. Khi nhắm mắt, thính giác trở nên nhạy bén hơn, y nghe thấy giọng nói của Phương Chi Trần ra lệnh, tiếng quần áo cọ sát khi gia đinh đi qua, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, thậm chí cả tiếng gió lùa vào phòng, y đều nghe rất rõ.

Nhưng y không muốn động.

Y cảm thấy rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, muốn ngủ, nếu có thể ngủ mãi không dậy thì cũng tốt.

Đệ đệ nói y không làm sai gì cả, nhưng y cảm thấy không đúng.

Rõ ràng là có sai.

Y sai ở chỗ quá mức coi trọng tình cảm, tiếp nhận lòng tốt của Vệ Ương quá sớm khi vẫn chưa biết gì cả. Khi đó y cảm thấy, người có thể gắn bó với mình khi bản thân đã mất hết ký ức nhất định là một người tốt. Vì sự chắc chắn này, y không mang theo chiếc rương mà Phương Chi Trần đưa cho mình, không để tâm đến những lời Giang Mẫn ám chỉ, không nghi ngờ tại sao Lão Trương lại bị mất trí nhớ sau khi gặp mình, thậm chí ngay khi biết mình bị người ta hạ độc cổ cũng không hề nghĩ đến Vệ Ương.

Y cho rằng đó là sự tin tưởng nên có, nhưng lại không ngờ chính mình ngây thơ ngu xuẩn.

Vậy nên Vệ Ương mới xem y như người người khác mà không hề thấy áy náy, vậy nên y mới nhận ra chỉ khi tìm về con người thật của mình, y mới có thể chống cự lại tất cả.

Đầu óc dần trở nên choáng váng, rượu nồng dần ngấm vào cơ thể, xung quanh chợt trở nên yên tĩnh, cứ như bản thân đang tiến vào một không gian khép kín.

Đây là lần cuối y uống rượu vì người khác. Sau khi tỉnh lại, y sẽ là một Phương Chi Chúc hoàn toàn mới.

Không ai có thể kiểm soát y, không ai có thể ngăn cản y.

Y chính là y.

Một đêm vô mộng, khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao.

Y rời giường, tắm rửa thay quần áo, đến cáo biệt Phương Lệnh, sau đó đi tìm Phương Chi Trần, nói rằng bản thân phải đi, có thể sẽ không gặp nhau một thời gian dài.

Y dặn dò: "Đừng làm chuyện ngu ngốc, tránh gặp phải phiền phức."

Phương Chi Trần tất nhiên hiểu nên đáp ứng, thấy xung quanh không có ai, hắn vội nhét thứ gì đó vào tay đại ca, thấp giọng nói: "Nương bảo ta đưa cho huynh cái này. Đại ca bảo trọng."

Phương Chi Chúc đến Lạc Hà Sơn tìm Y Thịnh.

"Đây là phương thuốc." – Y đặt bút, nhanh chóng viết ra một tờ danh sách: "Có khả thi không?"

Y Thịnh nhìn lướt qua: "Có vẻ khả thi, nhưng ngươi vội vàng như vậy, cho dù có khôi phục tu vi thì sau này vẫn sẽ xảy ra vấn đề. Không bằng cứ tính kế lâu dài, vẫn nên nghiên cứu kỹ hơn."

Phương Chi Chúc: "Ta biết thuốc này có tác dụng phụ. Ta chịu được."

"......" Y Thịnh trợn trắng mắt: "Lát nữa ta lấy thuốc, lúc ngươi uống thì nhai kỹ một chút."

Phương Chi Chúc cười: "Cổ độc trong cơ thể ta giải được không?"

Y Thịnh: "Khó đấy. Hạ cổ khác uống thuốc độc. Trừ khi ngươi biết quy trình hợp cổ mới có thể giải được, nếu không thì công cốc."

Rời khỏi Lạc Hà Sơn, Phương Chi Chúc đi đến địa điểm mà Giang Mẫn viết trên giấy. Dường như cũng là một sơn cốc, cách Lạc Hà Sơn không quá xa, nhưng Phương Chi Chúc chưa từng nghe qua.

Giang Mẫn sẽ không vô duyên vô cớ đưa tờ giấy này, vậy nên y định đến đó xem thử.

Con ngựa mà Phương Chi Chúc cưỡi là tình cờ mua được, nó không giống những thần vật mang linh lực sống trên núi. Dưới cái nắng chói chang của ngày hè, con ngựa mệt mỏi phi nhanh, qua hai ngày vẫn chưa đi được bao xa. Phương Chi Chúc đành đưa con ngựa cho một người nông phu, sau đó một mình lên đường.

Năm ngày sau, y tới địa giới Ngụy Châu, dựa trên những gì được viết trên giấy, y nhanh chóng tìm thấy một sơn cốc.

Hôm nay, sau khi vừa dùng xong cơm trưa, bầu trời quang đãng đột nhiên tối sầm, mây đen hạ xuống thấp, dường như sắp kéo đến một trận mưa lớn. Phương Chi Chúc đến Ngụy Châu phủ, định chờ cơn mưa qua đi rồi mới lên đường.

Y tùy tiện chọn một gian trà lâu, khi vào cửa định nói chuyện với tiểu nhị thì bỗng dừng lại, tầm mắt chuyển hướng nhìn sang bên phải.

Trong những ngày này, tu vi của y dần khôi phục nên càng lúc càng trở nên nhạy bén, thường hay cảm nhận được một chút linh lực. Trong sách viết, tu vi càng cao càng giỏi che giấu linh lực. Ba người ở chung một gian với y hiện tại toát ra một lượng linh lực rõ ràng nhưng không mạnh mẽ, ước chừng tu vi bình thường.

Phương Chi Chúc làm như không biết, đi đến một góc ngồi xuống.

Không đến mười lăm phút sau, trời đổ mưa to, người đi đường và người bán hàng rong vội vàng bỏ chạy, bỏ lại con đường vắng tanh.

Phương Chi Chúc nhẩm tính thời gian đi đường, cảm thấy trà hơi nóng nên cầm lên thổi nhẹ.

Lúc này, một luồng linh lực hỗn loạn đánh ập tới, ba người đứng cạnh cửa lúc nãy vội chạy ra ngoài, linh lực bất đồng không ngừng dây dưa nhau, toát ra sự hưng phấn quỷ dị.

Phương Chi Chúc không hiểu sao có linh cảm xấu, y đứng dậy tính tiền rồi ra khỏi trà lâu.

Vừa khéo, cơn mưa lớn đúng lúc ngừng lại, mặt trời một lần nữa hiện ra. Con phố được gột rửa sạch sau cơn mưa xối xả, và phản chiếu qua những vũng nước dưới ánh nắng oi bức dị thường.

Phương Chi Chúc giơ tay che mắt, bỗng nghe thấy có tiếng gào thảm thiết, hình như là giọng của một đứa bé. Y không khỏi nhíu mày, sau khi phán đoán phương hướng thì không chút do dự chạy tới, rất nhanh đã tìm được đúng vị trí.

Bên trong con hẻm chật hẹp, một đứa bé bị đánh ngã nhào ra đất, đám người lớn không ngừng giơ cẳng chân hạ cẳng tay, trông không khác gì bức tranh u uất đau thương.

Đúng là loại người rác rưởi, xấu xí nhất.

Phương Chi Chúc lấy ra thứ gì đó từ trong lòng ngực, ngay sau đó ném ra. Xoẹt xoẹt ba phát, ba gã nam nhân cao to ngã lăn ra đất, kêu rên thảm thiết.

Phương Chi Chúc duỗi tay nâng đứa nhỏ dậy, hỏi: "Sao rồi?"

Tiểu hài tử khóc sướt mướt, vừa khóc vừa nói: "Đau chết mất!"

Phương Chi Chúc sờ mạch đập của nó, sau đó kiểm tra từ trên xuống dưới rồi nói: "Chỉ bị thương ngoài da, không có gãy xương cốt. Không sao đâu."

"Hu hu hu, đau quá!" – Đứa bé nước mắt nước mũi sụt sùi nhìn y: "Cảm ơn đại ca ca."

Phương Chi Chúc mỉm cười: "Không có gì."

Lúc này, ba gã tu sĩ bị đánh ngã cũng có phản ứng. Bọn họ chật vật đứng dậy, kêu lên: "Ngươi, ngươi là ai mà dám xen vào việc của người khác!"

Phương Chi Chúc lười để ý đến đám người này, nói với đứa nhỏ: "Ngươi rời khỏi đây trước đi."

Đứa bé: "Í, thật ra ta......"

"Tên nhóc đó là người của Ma quân!" – Một tu sĩ hung tợn trừng mắt với Phương Chi Chúc: "Ngươi không có tư cách mang nó đi!"

Lông mày Phương Chi Chúc hơi giật, nhìn bộ dạng không phục nhưng lại không dám tiến lên của đám tu sĩ, y quay đầu hỏi: "Những gì họ nói là thật?"

Đứa nhóc không dám nhìn y, chỉ ấp úng.

Phương Chi Chúc không hỏi lại, chỉ nói: "Ta sẽ mang nó đi." – Sau đó bế đứa bé đi mất.

Đi được một đoạn đường, Phương Chi Chúc dừng chân, nói: "Ta phải đi rồi."

"Huynh, huynh mặc kệ đệ sao?" – Tiểu hài tử nắm lấy tay y không chịu buông: "Đại ca ca, những người đó sẽ còn đến tìm đệ!"

Phương Chi Chúc: "Tại sao bọn họ lại tìm ngươi?"

Tiểu hài tử chớp chớp đôi mắt to: "Bọn họ nói ta là người của Ma quân..."

"Tu vi của họ bình thường, không đến mức chủ động đi tìm Ma quân gây chuyện, trừ khi có mục đích khác."

Phương Chi Chúc không nhìn đứa nhóc nhỏ hơn mình vài tuổi, giọng điệu vẫn rất điềm đạm: "Hoặc do ngươi chủ động trêu chọc."

Tiểu hài tử: "A, chuyện này......"

Phương Chi Chúc: "Có thể cho ta đi chưa?"

Hai người im lặng một lúc, đứa bé bỗng nhiên cười ha ha.

Lần này lên tiếng, là giọng nói của một người trưởng thành: "Đúng là thú vị nha, ha ha ha ha. Chẳng trách tên tiểu tử kia nhớ ngươi mãi không quên......Đừng trốn nữa, ra đây đi!"