Tâm Ma

Chương 20: Vệ ương và ma quân

Cả đám người sửng sốt, cảnh giác nhìn y.

Phương Chi Chúc: "Hắn nói bí tịch ở trong tay hắn, nếu muốn lấy thì tự đến gặp hắn."

"Bớt giở trò đi!" – Một trong số họ bước lên phía trước một bước: "Ma quân biến mất đã lâu, sinh tử không rõ. Ngươi nhìn thấy hắn ở đâu chứ?"

Phương Chi Chúc: "Nếu không phải ý muốn của Ma quân, ai có thể nắm được hành tung của hắn?"

Đối phương cười lạnh: "Ma quân vì tiểu tình nhân của mình nên mới lấy ra bí tịch, thiên hạ có ai không biết?"

Phương Chi Chúc trong lòng khẽ động, Dư Trường Tín?

Đối phương rõ ràng không có kiên nhẫn: "Giao bí tịch ra đây!"

Phương Chi Chúc lắc đầu: "Không có."

Kẻ địch đương nhiên không tin, lập tức bao vây lấy y.

Có thể tìm tới chỗ này chắc hẳn không phải người thường, nhưng Phương Chi Chúc cũng không sợ hãi. Y bình tĩnh lùi về sau hai bước, đứng cạnh chiếc ghế dựa ban nãy Phương Chi Trần ngồi, hỏi: "Sao các ngươi lại biết bí tịch ở đây?"

Đối phương vung trường kiếm: "Bớt nói nhảm!"

Phương Chi Chúc giơ tay, từ trong l*иg ngực lấy ra một quyển sách: "Tới đây."

Kẻ bịt mặt không ngờ Phương Chi Chúc sẽ thật sự lấy ra, bọn họ hai mắt nhìn nhau, giơ trường kiếm lên và lao nhanh như hổ đói đến chỗ Phương Chi Chúc.

Sự chú ý của bọn hắn đều đổ dồn vào cuốn sách đã ố vàng, đến lúc nhận ra sự xuất hiện của Phương Chi Trần thì đã quá muộn.

Xoẹt xoẹt, vài đạo hồng quang lóe lên, những kẻ bịt mặt ngã rầm rầm xuống đất, tiếng động rất lớn, Phương Chi Chúc cảm thấy mặt đất dường như rung chuyển mấy lần.

Y quan sát đệ đệ: "Không có vấn đề gì chứ?"

Phương Chi Trần: "Đều là một đám lâu la, không đáng nhắc tới."

Hắn dường như rất đắc ý, đôi mắt cười đến híp lại: "Khi còn nhỏ, đại ca thường hay cùng ta chơi mấy trò ăn ý như thế này, không ngờ qua nhiều năm như vậy mà vẫn hữu dụng ghê, ha ha ha ha."

Phương Chi Chúc dở khóc dở cười, y không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra lâu như vậy. Y chỉ phán đoán tình huống ngay khi thấy đám người xuất hiện, rồi ám chỉ với Phương Chi Trần. Khả năng phối hợp thật sự rất tốt, y cũng không ngờ sẽ thuận lợi như vậy.

Không còn gì nguy hiểm nữa, Phương Chi Trần ném đám người bịt mặt đang bất tỉnh vào túi, rồi nói: "Nơi này có lẽ không an toàn nữa, chúng ta đổi sang chỗ khác thôi."

Phương Chi Chúc: "Đừng lo lắng, rồi sẽ có cách."

Lời này có nghĩa y sẽ giúp đỡ, Phương Chi Trần lắc đầu: "Ca, hiện tại huynh không còn ở Phương gia, cho nên không cần nhúng tay vào chuyện của bọn ta."

Phương Chi Chúc nhíu mày: "Ý của ngươi là, ta không phải 'người trong nhà', không nên xen vào chuyện của gia đình ngươi?"

Phương Chi Trần lập tức sốt sắng: "Ca, ta không phải có ý này, ta chỉ là......"

Phương Chi Chúc mím môi, trong mắt hiện lên ý cười. Phương Chi Trần thấy thế thì thở phào, cũng cười theo.

Y không muốn làm một Phương Chi Chúc 'đứng ngoài cuộc' nữa—— nếu chỉ lo cho bản thân mình thì y không phải là huynh trưởng của hắn.

Đi cùng Phương Chi Trần đến một sơn cốc khác ẩn nấp thì trời đã chuyển đêm, Phương Chi Chúc một mình đi về.

Nơi này cách Phương gia trang không quá xa, Phương Chi Chúc chầm chậm cưỡi ngựa lên đường, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Những hạt mưa rơi trong không trung như những mảnh ngọc trắng trong vắt, những vì sao điểm xuyến càng thêm rực rỡ, màn trời rộng lớn làm nổi bật sự tầm thường, nhỏ bé của con người.

Tâm sự chồng chất, dù có muốn rũ sạch cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, ngược lại y càng thấy mình lực bất tòng tâm. Giống như bị lạc vào một mê cung khổng lồ, con đường trước mắt chia ra thật nhiều ngã rẽ, không biết phải đi đâu mới đúng.

Y từng cho rằng, nếu từ bỏ chấp niệm với quá khứ và chấp nhận bản thân mới của hiện tại, y sẽ có thể sống một đời bình yên. Nhưng hiện tại, nhiều vấn đề và sự bối rối đều bắt nguồn từ đây.

Chính mình, Vệ Ương, Phương Chi Trần, thậm chí Dư Trường Tín và cả Ma quân......

Có lẽ ngay từ đầu y đã sai rồi, thế sự vốn là như vậy, trần thế hỗn loạn không thể chỉ bo bo giữ mình.

Phương Chi Chúc hít một hơi thật sâu, nếu sự tình đã đến nước này, y sẽ không tránh né nữa. Y quyết định, ngày mai sẽ đến Lạc Hà Sơn tìm Y Thịnh, càng sớm càng tốt.

Ngựa bỗng nhiên ngừng lại, Phương Chi Chúc hồi phục lại tinh thần, trước mắt nhất thời mơ hồ, toàn thân tê dại, bay ngược ra sau.

"Chi Chúc!"

Phương Chi Chúc bị bao lấy bởi một luồng khí mạnh mẽ trồi lên từ dưới mặt đất, sau đó rơi vào vòng tay quen thuộc. Y ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Vệ Ương: "Sao ngươi lại ở đây?"

Vệ Ương nhỏ giọng nói: "Tại ta lo lắng cho ngươi."

Phương Chi Chúc không nói nên lời, cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Phương Lệnh và Phương Chi Trần từng nói tu vi của y rất cao, nhưng chỉ là "đã từng". Hiện tại y không thể dùng chút sức mạnh nào cả.

Nếu có lần sau, sao có thể đảm bảo y đủ "thông minh"?

Chỉ dựa vào chính mình hiện tại, đến bảo vệ bản thân còn không làm được.

Nhìn tư thế đánh nhau oai hùng của Vệ Ương ở đằng xa, Phương Chi Chúc không thể không thừa nhận chút tiếc nuối sâu trong nội tâm.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi suy nghĩ miên man, Vệ Ương đã đánh xong. Phương Chi Chúc quay đầu, muốn nhìn xem là kẻ nào.

Vệ Ương vươn tay che đôi mắt y lại: "Đừng nhìn."

Hắn thấp giọng giải thích: "Là dã thú bị hạ chú huyễn hóa thành hình người, đã chết hết rồi."

Phương Chi Chúc không quá hiếu kỳ: "Nhắm vào ta?"

Vệ Ương: "Có vẻ là như thế. Chi Chúc à, ngươi đắc tội với ai sao?"

Phương Chi Chúc ngẫm nghĩ: "Đắc tội với ai......"

Thực chất không có, khả năng cao là bởi vì bí tịch của Ma quân.

Đúng rồi!

Phương Chi Chúc ngẩng đầu thật mạnh: "Chi Trần!"

Vệ Ương nhanh tay giữ y lại: "Phương Chi Trần vẫn ổn."

Hắn nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Phương Chi Chúc thì có chút chột dạ xấu hổ, ho khan một tiếng: "Hôm nay ta vẫn luôn đi theo ngươi, nhìn thấy hai người vào sơn cốc, những thứ này đều là nhắm vào ngươi."

Phương Chi Chúc sửng sốt, tầm mắt lướt qua bả vai Vệ Ương, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất cách đó không xa.

Nghĩ lại thì, những người ban sáng tìm đến nơi ẩn cư của Phương Chi Trần hình như nhìn về hướng y đầu tiên, sau đó Phương Chi Trần tùy tiện lấy ra một quyển sách rồi bỏ chạy, tình thế mới đảo ngược.

Ra là như vậy?

Phương Chi Chúc nghĩ mãi vẫn không hiểu, y chưa từng nghe qua, càng chưa bao giờ nhìn thấy cái gọi là bí tịch kia. Những người đó tìm y làm gì?

Còn bí mật nào mà y vẫn chưa biết......

Nghĩ đến đây, y lên tiếng, nói: "Ta không biết......"

Bang!

Y đột ngột bị Vệ Ương đẩy sang một bên, lực đẩy quá mạnh khiến y loạng choạng một lúc mới đứng vững. Y vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy một con hắc xà rất lớn bị ném đi, nó giãy giụa vài cái rồi bất động.

Vệ Ương lấy tay che cổ, nở nụ cười với y rồi từ từ ngã khuỵu xuống đất.

Đầu óc Phương Chi Chúc trống rỗng như thể lạc mất hồn phách, y không thể nghĩ được bất kỳ điều gì. Nhưng cơ thể y không bất động, y nhanh chóng lấy ra một viên đan dược rồi nhét vào miệng Vệ Ương, sau đó phóng ngựa đưa người về Phương gia trang.

Ngay sau đó, y giải độc cho Vệ Ương, thay quần áo rồi chạy đi tìm danh y nổi nhất Yến Châu. Chật vật cả một đêm, khi nghe y tu nói "không đáng ngại", Phương Chi Chúc mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi bình tĩnh lại, hồn phách như trở về thể xác, Phương Chi Chúc ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm gương mặt Vệ Ương.

Sau khi mất trí nhớ, ngoại trừ khả năng hiểu biết y thuật bẩm sinh, y dường như quên hết quá trình tu luyện. Tuy cuộc sống hiện giờ bình yên, thỉnh thoảng gặp nạn đôi lúc, dựa vào chút thông minh cũng có thể bình an vô sự vượt qua, nhưng ngày tháng sau này của y còn dài, sẽ có lúc sự khôn ngoan này cũng không đủ để cứu y.

Giống như hôm nay, ngắn ngủi vài canh giờ, y liên tục bị phục kích, trước có Phương Chi Trần, sau có Vệ Ương ra tay giúp đỡ, y mới không bị gì.

Nhưng không phải ngày nào cũng may mắn như vậy, càng không thể vĩnh viễn ỷ lại người khác.

—— Y cũng có chuyện mình muốn làm, cũng muốn cứu giúp người khác.

Y cần phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Sau khi hạ quyết tâm, Phương Chi Chúc lấy ra cuốn sách mà Giang Mẫn đưa cho Phương Chi Trần, định bắt đầu từ nó.

Lúc này, Vệ Ương phát ra tiếng rêи ɾỉ, hình như là khát nước. Phương Chi Chúc vội rót một chén nước, chậm rãi chấm lên môi hắn. Vệ Ương lại chìm vào giấc ngủ yên, sắc mặt tái xanh đã trở lại hồng hào.

Phương Chi Chúc đốt nến, cầm sách tiến lại gần.

Trang giấy cũ kỹ ố vàng, trên mặt giấy là bốn chữ được viết ngay ngắn song song, được phản chiếu trong ánh mắt khϊếp sợ của Phương Chi Chúc.

Bí tịch Ma quân.

Không rõ nét chữ mạnh mẽ cường đại đến đâu, nhưng từng nét bút lại vô cớ ẩn chứa tà khí. Nhìn sâu vào những chữ này, phảng phất có thể nhìn thấy Ma quân đang nở nụ cười nham hiểm.

Vậy mà lại là cái này.

Nó thật sự ở trong tay y.

Thì ra là như thế.

Phương Chi Chúc lật ra một trang.

Vẫn là nét chữ ẩn ẩn tà khí, chú ngữ, khí huyết, giải chú và nhiều cái khác, phía cuối trang sách được vẽ một đóa hoa đào hồng nhạt, tương phản mạnh mẽ với màu chữ đen trên nền giấy trắng, đập mạnh vào thị giác.

Đây là bí tịch tu luyện của Ma quân.

Nghĩ đến chuyện "Ma quân là thiên tài ngộ tu trăm năm có một", Phương Chi Chúc nháy mắt hiểu rõ giá trị của quyển sách này.

Cùng với đó là những nghi ngờ mới.

Quyển sách ở nơi này, chỉ có mẹ con Giang Mẫn biết, những người đến tìm y tại sao lại biết? Bọn họ rốt cuộc có thân phận gì?

Quan trọng nhất là, trang sách sao bỗng nhiên lại xuất hiện chữ? Đã xảy ra chuyện gì mà y không biết sao?

Sách này là do Giang Mẫn đưa, bà ấy tại sao lại có bí tịch của Ma quân? Tại sao lại muốn Phương Chi Trần đưa cho y?

Vệ Ương ở bên kia động đậy vài cái, hắn nhíu mày, dường như ngủ không yên giấc. Phương Chi Chúc cầm nến đi ra gian ngoài.

Y nhìn vào trong, Vệ Ương đã yên ổn lại, Phương Chi Chúc rót ra một chén trà, lật quyển bí tịch ra lần nữa.

Nhưng hiện vào mắt y chỉ còn là những trang giấy trống.

Chỉ ngắn ngủi trong giây lát, chữ trên trang sách đã biến mất không còn chút vết tích, giống như bị một sức mạnh thần bí nào đó hấp thu.

Phương Chi Chúc lật qua lật lại cuốn sách, vẫn không thấy một chữ nào.

Tại sao lại như vậy?

Rõ ràng lúc nãy ở trong phòng ngủ......

Phòng ngủ?

Phương Chi Chúc bỗng nghĩ ra điều gì, đồng tử co rút kịch liệt, y quay đầu nhìn vào trong phòng.

Trên giường, Vệ Ương vẫn đang ngủ say, không hề biết bản thân đang bị nhìn bởi ánh mắt gì.

Một lúc lâu sau, Phương Chi Chúc chậm rãi đứng dậy, bước qua ngạch cửa, trở lại vào phòng ngủ.

Bí tịch trong tay y, theo từng động tác xốc lên vài tờ, phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ.

Đi được vài bước, Phương Chi Chúc nhìn không chớp mắt người nằm trên giường, bước đi dần trở nên nặng nề hơn.

Bên ngoài, ánh nến thong thả đung đưa, phá vỡ sự ngưng đọng trong gian phòng.

Khuôn mặt Vệ Ương ẩn trong bóng tối nên nhìn không rõ.

Phương Chi Chúc nhắm mắt, rồi mở mắt, rồi nhìn vào quyển sách trong tay.

Bốn chữ "Bí tịch Ma quân", giống như nét chữ của nó, mang theo tà khí nồng đậm, hung hăng đâm vào đồng tử của Phương Chi Chúc.

Đôi mắt như trĩu nặng ngàn cân, trong nháy mắt, vài giọt mồ hôi lạnh lăn dài xuống mi mắt.

Như thể có cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, Phương Chi Chúc cảm thấy cả người lạnh lẽo, tay y siết chặt, hằn lên bí tịch những vết hằn thật sâu.