Nguyên Thủy Hoang Dã [Xuyên Thư]

Chương 6: Nước ngập ong độc

"Mau xuống đây Chử Thương, những con ong độc này chỉ cần chọc vào một con sẽ có một đám đuổi theo cậu." Nham vừa hạ thấp giọng nói, vừa nhìn mấy con ong độc bay qua giữa cành cây, sợ làm kinh động đến bọn chúng.

“Ngay bây giờ.” Thấy trên cây chỉ còn sót lại lác đác vài chùm hoa chuông, Chử Thương né tránh những con ong độc dài ba bốn centimet này, chỉ là ánh mắt lại nhịn không được nhìn về phía tổ ong hắn vừa nhìn thấy.

Thay đổi góc độ để nhìn thấy phần lớn của một góc tổ ong lộ ra vừa rồi, trông nó cao cỡ một người và chiều rộng khoảng chừng nửa mét. Mặc dù trông có vẻ hơi khác một chút, nhưng bọn chúng sản xuất ra mật ong đó...

“Cậu nhanh lên đi!” Nham có chút sốt ruột, mắt thấy Chử Thương vẫn còn bất động: "Cậu đừng coi thường chúng nó, ngay cả thú nhân gặp phải cũng chưa chắc có thể tiêu diệt được chúng nó.”

Lúc trước nơi này không có ong độc, nhưng anh ta biết cũng có thú nhân đã ăn thiệt ở chỗ ong độc, lúc chết cả người đều sưng tấy lên.

“Yên tâm, tôi có chừng mực.” Trong mắt Chử Thương lộ ra ý cười, nhanh chóng nhảy từ trên cây xuống, mặc cho Nham kéo mình rời khỏi nơi này: "Gần đây có nguồn nước không?"

"Có một nơi có cái hố nhỏ..."

"Vậy được, chúng ta qua bên kia mang một ít nước trở về, có thể mang được bao nhiêu thì mang theo bấy nhiêu!” Chử Thương gõ nhịp nói, tạm thời hắn không cần đến muối, bộ lạc Ưng tộc trên cơ bản đều dựa vào uống máu dã thú để bổ sung muối, không có quá nhiều nhu cầu với muối.

Nhưng không có muối có mật ong cũng được mà, hoàn toàn thuần thiên nhiên, hoàn toàn không có chất phụ gia.

“Nhưng mà... " Vẫn nên rời khỏi đây trước thì tốt hơn, sắc mặt Nham có chút xoắn xuýt.

Nham tâm tư đơn thuần, suy nghĩ cái gì đều biểu hiện ra hết ở trên mặt.

Chử Thương vừa nhìn lướt qua đã biết được băn khoăn của anh ta, chỉ là...... :"Những con ong độc này cách bộ lạc không xa, hơn nữa còn nằm trong phạm vi hoạt động của đội thu thập, dù sao cũng phải xử lý hết bọn chúng."

Nham vẫn túm cổ tay hắn không buông, mặc dù bây giờ bỏ chạy có chút yếu đuối, nhưng vu lực của anh ta cũng tương đương với như không có, Chử Thương ở bên ngoài cũng là người cần được bảo vệ, hai người bọn họ có thể làm được cái gì đây?

"Đã như vậy, chúng ta thông báo cho những người khác trước, sau đó lại đi lấy nước.” Chử Thương không chút suy nghĩ nói.

Hai mắt Nham sáng lên, lập tức gật đầu.

Thú nhân Hắc Kỳ đứng chờ trên đỉnh cây nhìn thấy tương tác giữa hai người, vẫy cánh bay xuống, chưa kịp hỏi thăm đã nhìn thấy ong độc bên cạnh, cau mày nói: “Hai cậu rời khỏi nơi này trước.”

Nói xong anh ta quay đầu rít lên một tiếng, những thú nhân bảo hộ còn lại lập tức bay tới.

"Các cậu cẩn thận một chút, tốt nhất là đừng nhúc nhích vội, những con ong độc này mang một ít nước trở về là có thể giải quyết." Chử Thương chỉ vào tổ ong nói, hắn còn muốn lấy mật, chớ để cho những người này phá vỡ.

“Làm sao có thể?” Hắc Kỳ không tin, nhưng mà đội thu thập rời đi cũng cần một khoảng thời gian, cho nên hiện tại bọn họ sẽ không ra tay trước.

“Ong độc dù sao cũng chỉ là côn trùng nhỏ, cánh dính nước thì không chịu được." Chử Thương nói, có lẽ đám thú nhân cũng có cánh như bọn họ sẽ hiểu rất rõ.

Dưới vẻ mặt mờ mịt của Hắc Kỳ, Chử Thương kéo Nham đi tìm nước.

“Chờ một chút, tôi cũng đi!” Hắc Kỳ vội vàng đuổi theo, còn gọi những thú nhân khác đi cùng, tốc độ nhanh hơn so với hai người bọn họ rất nhiều.

Hai mươi mấy người dùng đủ các loại vật chứa, không có thì lấy nguyên liệu tại chỗ, bất kể là da thú hay là lá lớn hoặc cây rỗng, toàn bộ đều đổ đầy nước màng về.

Nhìn tổ ong còn cao hơn cả người, đám thú nhân thân hình cao lớn cũng đều có chút sợ hãi.

“Để tôi đi." Chử Thương nhặt lên một nhánh cây, chuẩn bị gõ hết đống ong độc bên trong ra.

“Không được, sao có thể để cho các cậu ra tay!" Thú nhân tên Bốc Hợp vội vàng nói, không đợi Chử Thương ra tay, dẫn đầu đám người xông ra ngoài, dùng một đấm làm tổ ong bị lõm xuống.

Tiếng vo ve ồn ào vang lên, một đám ong mật lập tức bay ra từ bốn phương tám hướng trong tổ ong. Bốc Hợp đang thần kinh căng thẳng theo bản năng biến thành hình thú, vỗ cánh hất bay ong độc bay đến trước mặt anh ta, mạnh mẽ bay lên trên không trung.

“Mau đổ nước!" Chử Thương vội vàng quát lớn.

Nhất thời, trong lúc đàn ong độc dày đặc còn chưa kịp tản ra thì một loạt nước đã đổ lên trên người bọn chúng, những con ong độc cánh bị dính nước lắc lư giữa không trung, thậm chí cả thăng bằng cũng không thể giữ được, từng mảng từng mảng rơi xuống đất, chẳng mấy chốc trên mặt đất đã đóng một lớp dày.

Một số ít ong độc tránh được một kiếp, bị đám thú nhân đơn độc giải quyết, chẳng bao lâu sau, trên không trung đã không còn ong độc nào có thể uy hϊếp đến bọn họ.

“Những con trên mặt đất này giải quyết thế nào?” Chử Thương cầm nhánh cây chọc chọc ong độc trên mặt đất, vẫn còn sống, đang cố gắng vỗ cánh nhưng bay không nổi.

"Khụ, không có việc gì, cái này dễ làm." Bốc Hợp từ trên trời rơi xuống, cảm thấy vừa rồi bị dọa đến nỗi bỏ chạy rất mất mặt, lúc này muốn biểu hiện một chút.

Chỉ thấy anh ta nện một đấm xuống mặt đất, ngay lập tức tất cả những con ong độc khoảng chừng ba bốn cm đều bị nện chết, để lại một mảng xác ong.

Đây chính là sức mạnh của thú nhân!

Chử Thương phát hiện trong đôi mắt của Nham gần như có thể nhìn thấy ánh sao.

Những thú nhân còn lại cũng đều nhao nhao động thủ, ong độc trên mặt đất nhanh chóng bị tiêu diệt, mặc dù có vài thú nhân trên tay bị chích rất nhiều lần sưng tấy cả lên, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc trực tiếp đối đầu với cả đàn ong.

“Được rồi, cậu muốn cái tổ ong này làm gì?" Bốc Hợp chủ động biểu hiện, chuẩn bị đem nó dọn xuống.

“Chờ một chút, chữa trị trước đã.” Chử Thương nói, bảo bọn họ rút gai độc trên tay ra trước, sau đó dùng vu lực trị liệu cho từng người.

Độc tố chảy ra từ trong khe hở nơi kim ong đốt, vết bầm tím biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ánh mắt của đám thú nhân nhìn về phía Chử Thương đều thay đổi, vừa rồi vẫn còn đối xử cẩn thận với vu theo bản năng, vào lúc này còn mang theo một chút nóng bỏng.

"Có nghĩ tới việc gia nhập đội săn bắn của chúng tôi không?” Hắc Kỳ cẩn thận mời gọi, sợ bị từ chối.

Chử Thương buồn cười gật đầu, vừa định nói lại nhớ đến người còn đang bị thương trong nhà, hơi dừng lại nói: "Tạm thời có thể không được, chắc phải đợi thêm mấy ngày."

Hắc Kỳ hài lòng gật đầu, cũng không hỏi tại sao, chủ động đi lấy tổ ong từ trên cành cây xuống, cũng không làm hỏng: "Cái này cầm cũng không dễ, lát nữa bọn tôi sẽ mang về cho cậu.”

"Cái này không chỉ của tôi, các cậu cũng có phần." Chử Thương nhướng mày, tất cả mọi người đều tham gia, để cho hắn độc chiếm... không tốt lắm.

“Không cần không cần." Bốc Hợp vội vàng lắc đầu còn kéo theo những thú nhân khác xuống nước.

"Vậy được rồi, hy vọng mấy cậu sẽ không hối hận." Chử Thương ý vị thâm trường nói, dùng đao xương cắt bỏ lớp vỏ bị tổn hại, cạo lấy phần mật ong chảy ra đặt vào trong túi nước sạch sẽ của hắn, lắc lắc vài cái rồi bắt đầu uống.

Nham theo ý bảo của hắn, cũng học theo bộ dáng của hắn, cẩn thận đưa đến bên miệng, hơi nhấp một chút, nhất thời hai mắt sáng ngời, ùng ục ùng ục uống cạn hơn phân nửa.

“Tôi cảm thấy các cậu cũng có thể thử xem." Chử Thương nhìn về phía những thú nhân khác, trên mặt mang theo chút ý tứ dụ dỗ.

Thấy thái độ của Chử Thương tốt như vậy, bọn họ cũng không dễ từ chối, nhìn nhau vài lần, cắn răng một cái, lấy túi nước của mình ra, vẻ mặt thấy chết không sờn đưa qua.