Nguyên Thủy Hoang Dã [Xuyên Thư]

Chương 2: Phân phối thức ăn

Ở thế giới hoang dã này có một thứ khác khiến Chử Thương vô cùng ngạc nhiên đó chính là, thế giới này chỉ có vu cùng thú nhân, giống đực được xưng là vu, mang theo một ít năng lực kỳ lạ, dựa theo hiểu biết kiếp trước của hắn, vu ở đây giống như tinh thần lực giả, hơn nữa còn có một ít năng lực khá là thần học ma huyễn.

Mà thú nhân thì có hai loại hình thái: thân người và thân thú, thân thể cực kỳ mạnh mẽ, tựa hồ năng lực đều ẩn chứa bên trong từng hoa văn trên cơ bắp.

Thú nhân có thể thông qua rèn luyện mà trở nên mạnh mẽ, mà đại bộ phận vu lại dựa vào thiên phú, sẽ tăng trưởng dần theo thời gian tăng gia tăng, có vẻ như mạnh yếu đều do trời định.

Với điều kiện thích hợp để chiến đấu như vậy, thú nhân đã quen với việc đi kiếm thức ăn hàng ngày trong tự nhiên.

Vu có thiên phú thiên về chiến đấu có thể gia nhập đội săn bắn giống như thú nhân, năng lực yếu hơn ngay cả thú nhân mới lớn cũng đánh không lại sẽ gia nhập đội hái lượm, hoạt động tại khu vực lân cận bộ lạc, thu thập trái cây tươi mới mang về bộ lạc.

Mà Chử Thương có thiên phú trị liệu cũng thuộc về vế sau, phụ trách thu thập hái lượm một ít thực vật chay cùng với những thú nhân tuổi mới lớn.

Lúc này chắc hẳn đội săn bắn cũng sắp trở lại, Chử Thương nhìn động cây rỗng tuếch của mình, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, rải chút đất lên trên đống lửa để cho nó cháy chậm một chút, vỗ vỗ bụi trên tay rồi đứng dậy tham gia náo nhiệt sẵn tiện lĩnh chút phúc lợi.

Trên mặt của mỗi người trong đội hái lượm đều mang theo nụ cười, từng người từng người đeo túi da thú căng đầy, đi đến vị trí trung tâm rộng rãi của của bộ lạc, thống nhất tập trung đặt đồ tại một chỗ.

Những người lớn tuổi cùng ấu tể trong bộ lạc cũng từ các nơi chui ra, ấu tể nhân loại cùng đủ loại ấu tể chim ưng, vung đôi cánh non nớt của mình, vừa lăn vừa bò bay ra.

Dẫn đầu chạy tới vây quanh Bốc Mã chờ phân phối thức ăn, lẫn lộn trong một đám con non, dáng người cao gầy của Chử Thương vô cùng nổi bật, vẻ mặt Chử Thương không chút thay đổi, ý cười dưới đáy mắt càng sâu, đứng ở trong đám người nhìn bộ lạc phân phối thức ăn.

Hôm nay thu hoạch thật không tệ.

Lôi Mộc vẫn còn là con nít tự hào vỗ vỗ túi da thú của mình: "Hôm nay em tìm được một chỗ cực kỳ nhiều Bột bột đinh, nhìn nè, những thứ này đều là của em!"

Hơn nữa đây còn là phần dư lại sau khi giao một nửa cho bộ lạc, nhóm thú nhân đều không thích những cỏ lá cây như này, có rất nhiều loại vị vừa đắng vừa chát.

Nhưng cũng không thể chỉ ăn mỗi thịt, cho nên có thể ăn ít thì ăn ít, phần còn dư lại vừa đủ cho cậu và anh trai cùng với a phụ và a ba ăn vài ngày.

Trong bộ lạc vẫn luôn quy định như vậy, một nửa giao cho bộ lạc để phân phối thống nhất cho mỗi tộc nhân, để có thể chiếu cố cho những người lớn tuổi không có năng lực cùng những ẩu tể không còn người thân, ít nhất sẽ không bị chết đói.

Nhưng nếu không làm gì cả, quả thật đợi ở trong bộ lạc sẽ không chết đói, nhưng sẽ bị người khác nhìn không vừa mắt.

"Vậy nhóc cũng thật là giỏi, xem ra ngày mai anh phải dậy sớm một chút, miễn cho lại bỏ lỡ." Đã đến rồi thì cứ an ổn mà sống, ở phương diện này hắn cực kỳ rõ ràng.

Vì cuộc sống, cũng thực sự cần phải ra ngoài nhìn một chút, chỉ là đội hái lượm vì an toàn nên sẽ không đi quá xa.

Nghĩ vậy, Chử Thương tâm niệm khẽ động, hoặc là hắn có thể thử cân nhắc gia nhập đội săn bắn.

Lôi Mộc được khen không khỏi nhếch môi cười ngây ngô hai tiếng, không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng. Đột nhiên cậu nhóc từ gốc cây lớn ở bên cạnh xé một cái lá cây, vội vã mở ra da thú ở trên tay, cầm vài nắm Bột Bột Đinh: "Cho, cho anh nè."

"..." Chử Thương dừng một chút, nhìn lá cây thiếu chút nữa không gói lại được, mỉm cười khéo léo từ chối. Dù thế nào thì hắn cũng không lưu lạc đến mức phải lừa gạt một đứa trẻ mới lớn chút thức ăn, nếu bị đám người trong công ty hắn biết, chỉ sợ sẽ bị bọn họ cười nhạo cả đời.

Lôi Mộc có chút mất mát cất lại, suy nghĩ một chút lại cao hứng nói: "Vậy ngày mai em đi tìm anh!"

"Được." Chử Thương mỉm cười đáp lại, mắt thấy đã đến mình, hắn tiến lên vài bước nhận lấy nguyên liệu nấu ăn phân phối từ trong tay Bốc Mã. Xem ra quả thật lần này đội thu thập đã có thu hoạch lớn, hắn lấy được một trái dừa lông lớn và hai bó Bột Bột Đinh.

Chử Thương gõ vỏ dừa cứng cáp, trong lòng có chút cao hứng. Quả dừa lông nửa quả đã đủ no, Bột Bột Đinh thì lại giống như bồ công anh cỡ lớn, cái này cũng không tươi ngon bằng các loại rau dại giá cao được xưng là thuần thiên nhiên ở hiện đại, không nghĩ tới hắn cũng có một ngày ăn cơm tập thể.

Mọi người lấy được đồ cũng không tản ra mà đứng tại chỗ chờ đợi, những rau cỏ trái cây này cũng chỉ là phụ thêm vào, đồ ăn chính trong bộ lạc chủ yếu vẫn là thịt do đội săn bắn mang về.

Thấy tất cả mọi người ai cũng chờ nên Chử Thương cũng không rời đi, phát huy sở trường đặc biệt của mình tùy ý tìm một đề tài nói chuyện, chỉ vài ba câu đã có thể tám nhảm cùng người bên cạnh, vô cùng tự nhiên hòa vào tập thể, người nguyên thủy trong bộ lạc tâm tư đơn thuần thẳng thắn hơi mơ hồ một hồi, nhanh chóng bị dẫn chệch đi.

Đề tài từ tất cả mọi người cần cố gắng tìm thức ăn, đến những cây cỏ lá này làm như thế nào mới có thể ăn ngon thêm một chút, hoặc là ăn ít một chút cũng được, rồi đến hang động trong hốc cây có phải hơi nhỏ một chút hay không, ở không thoải mái lắm...vân vân

Bởi vì không có chỗ đặt nên Lôi Mộc đem đồ về cất, sau khi quay lại muốn đi tìm Chử Thương, kết quả lại không thể chen ra một con đường trong đám người, nhìn những vu sư ngày thường yếu ớt, lúc này vẻn vẹn chỉ đứng ở đó thôi đã có thể chặn nhóc lại, Lôi Mộc khó hiểu gãi đầu.

Mắt thấy sắc trời đã dần dần tối, bởi vì thương vong của mấy ngày hôm trước, đội săn bắn đã nói gần đây sẽ không chạy quá xa còn chưa trở về, tâm trạng của mọi người đều có chút bất an, theo bản năng nhìn về phía Chử Thương vừa rồi trò chuyện rất hợp cạ với bọn họ, sau đó phản ứng lại đối phương cũng rất "yếu đuối", lại quay đầu nhìn về phía Bốc Mã.

"Nếu không chúng ta đi tìm một chút." Lôi Mộc sốt ruột nói, anh cùng cha của nhóc đều ở trong đội săn bắn.

"Ẩu tả!" Bốc Mã mắng: "Bọn họ là những dũng sĩ mạnh nhất bộ lạc chúng ta, nhóc ngay cả đội săn bắn cũng không thể gia nhập, nhóc đi có thể làm gì?"

"Cháu bay nhanh, có thể đi nhìn một chút! Sẽ không có nguy hiểm gì!" Lôi Mộc vội vàng nói.

"Trên trời cũng sẽ có nguy hiểm." Chử Thương vỗ vỗ bả vai của nhóc, tốn chút sức đè người xuống, bọn hắn cũng không phải là tộc nhân duy nhất có thể bay trên trời.

"Nhưng nhóc có thể bay lên nhìn trong phạm vi thu thập thông thường." Chử Thương nói xong nhìn về phía Bốc Mã.

Tộc trưởng bộ lạc không có ở đây, chuyện trong tộc sẽ do người yêu của hắn Bốc Mã làm chủ, hơn nữa kinh nghiệm của đối phương cũng nhiều hơn, mới có thể biết được cách làm này có khả thi hay không.

"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta sẽ không chạy xa!" Những thú nhân khác cũng liên tục gật đầu, trông mong nhìn hắn. Thị lực của thú nhân Ưng tộc ở trong tình huống không bị che chắn gì, có thể nhìn thấy được vật thể xa nhất trong phạm vi mười nghìn mét, nói không chừng có thể thấy được đội săn bắn không đi quá xa.

"... Được rồi." Bốc Mã nhíu mày, miễn cưỡng chỉ ra mấy tiểu thú nhân giỏi bay lượn, thấy một đám bọn họ như muốn lập tức bay đi, vội vàng nói: "Không được vượt qua giới hạn!"

"Đã biết." Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng nói, nhưng đám người ở trước mặt Lôi Mộc đã không còn bóng dáng, nhao nhao biến thành thú hình, sải cánh bay ra khỏi bộ lạc.

Chử Thương ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, tâm tình không hiểu sao có chút ngột ngạt, nơi này không phải thời hiện đại gϊếŧ người là phạm pháp, mà là thời đại phải liều mạng mới có thể đổi lấy thức ăn, lúc nào cũng có thể có thương vong xảy ra, nguyên thủy thời đại.

======

Cảm ơn mn đã ghé xem, truyện mình chỉ đăng duy nhất tại truyenhd thôi nhé mn.

Nếu có reup thì cũng nhớ chừa dòng này của mình lại để mn còn biết nhá, mình xin cám ơn.