Tiểu Trà Xanh Của Nhị Thiếu Gia

Chương 8

Vu Ninh gật đầu, lại nghĩ một chút: “Ngồi đâu cũng được ý, giáo viên không qui định.”

Quá trình của buổi họp lớp này không hề ngắn, ngoài chủ nhiệm lớp, còn có phát ngôn của các giáo viên phụ trách các môn học, biểu dương hay phê bình đều có cả.

Khương Hòa Lục vẫn nên hỏi chỗ ngồi của Vu Ninh, tránh ngồi cạnh chỗ người khác lại phiền phức.

Nhưng sau khi vào phòng học, phát hiện ra chỗ ngồi của Vu Ninh bị một phụ huynh khác ngồi vào rồi, họ ngồi đó để nói chuyện cùng với phụ huynh bên cạnh.

Người khác đang nói chuyện, cô không tiện cắt ngang.

Trong lúc do dự không biết nên ngồi đâu, ở cửa có mấy đứa nhỏ hung hăng đi tới.

“Lão Thời, ba muốn ngồi phía trước hay phía sau?”

“…..”

“À con biết rồi, ba thích ngồi phía sau.”

Đứa trẻ đó nghênh ngang, bước đi uy phong, dẫn đầu phía trước.

Lướt qua họ, phía sau là một người đàn ông trưởng thành phong cách tuyệt nhiên không giống với mấy thiếu niên trẻ tuổi, bất luận đứng ở đâu cũng dễ dàng nhìn thấy, trong nhóm phụ huynh đang xôn xao nói chuyện, sự kiệm lời và trầm tĩnh của anh trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Ánh mắt chú ý đến sự trầm tĩnh của anh, Khương Hòa Lục thản nhiên xoay mình, ngẩng đầu nhìn vào bảng điểm của lớp dán trên tường, giả vờ bản thân không nhìn thấy anh.

“Khương tiêu thư.” Thời Hoài Kiến lên tiếng.

“….”

Im lặng một lúc, biết rằng muốn tránh cũng không tránh khỏi, Khương Hòa Lục chỉ có thể xoay đầu lại, dáng vẻ dường như rất kinh ngạc, nở một nụ cười gượng gạo: “Thật trùng hợp quá… lại gặp nhau rồi.”

Chẳng phải nói sẽ không đến buổi họp phụ huynh sao?

Đàn ông các người quả nhiên là có cái miệng lươn lẹo.

Trong lớp trung học một nửa số phụ huynh đều hơn bốn mươi tuổi, chỉ có Thời Hoài Kiến còn ở độ tuổi thanh niên, con trai đã lên trung học rồi.

Bất luận là tin đồn hay những thông tin đã biết, Khương Hòa Lục đều không muốn phiền phức đến anh, sau khi nở nụ cười khách sáo liền quay bước đi.

Người đàn ông đó không ngần ngại gì đi qua nói: “Tôi có việc muốn tìm cô nói chuyện.”

“Gì cơ?” Cô quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ của cô lại trắng bệch.

“Vu Ninh là em gái cô, đúng không?” anh tường thuật lại sự thật một cách bài bản, “Hôm trước tôi cùng với Thời Vọng đi mua đồ, thằng bé đã thừa nhận nó thực sự có hành vi ức hϊếp bạn học nữ, lúc đó tôi đã dạy bảo lại nó, hi vọng có thể bồi thường một chút tổn thất.”

Lúc anh nói những lời này, Thời Vọng ở đó không xa đang nhìn tới. Trong miệng còn đang nhai kẹo cao su, một bên tai còn đang bịt tai nghe, dáng vẻ không đứng đắn, ánh mắt nhìn bọn họ cũng không hề đứng đắn.

Dựa theo sự hiểu biết thường ngày về lão Thời, không giống như loại người rảnh rang “bởi vì con trai gặp sự cố mà đích thân đến buổi họp phụ huynh của trường để bồi thường cho đối phương.”

Ngày trước, anh bảo trợ lý của anh đi họp phụ huynh cũng được, một lần qua loa nhất trước đây, cũng là thẳng thắn gọi lái xe trong nhà đi họp phụ huynh.

Dù sao thì giáo viên cũng không biểu dương hay thái quá với việc phê bình đứa trẻ này.

“Nhìn gì vậy.” Bạn học nam bên cạnh huých vào cánh tay của Thời Vọng.

“Bọn mày nói xem, một người đàn ông ba mươi tuổi, thích một cô gái sẽ như thế nào?” Thời Vọng hỏi một cách nghiêm túc.

“Cũng như bọn mình thôi, tỏ tình, tặng hoa, mời đi ăn.”

“Tao cảm thấy không có khả năng đó.”

Thời Vọng cuối cùng đưa ra kết luận, người cha như ông vừa nhạt vừa thất thường, cho dù thật sự có ý đồ đưa người ta lên giường làʍ t̠ìиɦ, thì nó cũng lồ lộ ra luôn, thái độ cũng nên khách sáo một chút để người bên cạnh chắc chắn không đoán ra được.

Sớm biết là như vậy, cậu đã không gây họa rồi, còn cho lão Thời một cơ hội xin số điện thoại người ta.

Trong đầu Khương Hòa Lục có chút rối ren. Cô không phải là phụ huynh của Vu Ninh, đối phương lại để xuất bồi thường, cô cần hỏi Vu Thi cách giải quyết, nhưng Vu Thi đang bận, mãi không có hồi đáp gì.

Chỉ có thể trao đổi cách thức liên lạc trước.

Nó khác với số điện thoại hôm trước gọi đến, số điện thoại của Thời Hoài Kiến trong điện thoại của cô có dãy năm số.

Các học sinh đều được đưa ra sân trường chơi, người trên hành lang khá thưa thớt, Khương Hòa Lục đi vào phòng học trước, không đợi được tin nhắn của Vu Thi.

Vào muộn nên ghế trong phòng căn bản đều đã có người ngồi hết rồi.

Phụ huynh hay học sinh đều như nhau, giáo viên mà chưa đến đều ầm ầm như cái chợ.

Khương Hòa Lục xuyên qua lối đi, nhắm mắt tìm bừa một chỗ.

Góc cuối lớp còn vài chỗ trống, nhưng…Thời Hoài Kiến cũng ngồi đó.

Anh đang xem bài thi của Thời Vọng, có vẻ khá chăm chú và nghiêm túc.

Vẫn trong bộ vest lịch sự, chỉ có điều là không có cà vạt, chiếc áo khoác mỏng được vắt tùy ý lên lưng ghế, cổ tay áo sơ mi trắng được xắn lên gọn gàng, lúc cầm bài thi, các đường nét mạnh mẽ và tuyệt đẹp trên cổ tay được phác họa thật hoàn mĩ. Bàn tay của người đàn ông này mảnh mai thật đẹp, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến khung cảnh bàn tay này chỉ ngồi trong phòng làm việc cầm bút bi ký tên.

Khương Hòa Lục không còn con đường nào để đi.

Cô đi đến phía cuối lớp, rất khó để di chuyển nên đã đi đường vòng, ở lối đi khác lại xem có chỗ ngồi hay không.

Không có gì đáng xấu hổ khi phải quay lại trước rất nhiều phụ huynh để tìm một chỗ ngồi, mà là sau khi tìm một vòng rồi phát hiện ra chỉ còn một chỗ gần Thời Hoài Kiến có thể ngồi, cô chỉ có thể chọn một chỗ ngồi cách xa anh để ngồi.

Lúc mà mông cô chạm xuống ghế, trong đầu cô đã có một ý nghĩ không tốt vụt qua.

Trên ghế có nước, không biết là thằng bé nào nghịch ngợm làm ra.

Thật là xui xẻo.

Cô nhìn xung quanh và phát hiện không có gì để có thể cứu nguy.

Cô chỉ có thể lấy giấy ra, ngồi lại lên trên ghế đó một lần nữa.

Sau khi xử lý xong đống việc này, cô liếc nhìn qua phát hiện ra Thời Hoài Kiến đang nhìn cô.

“Có…có chuyện gì sao?” Cô hỏi.

“Tôi tưởng cô sẽ ngồi bên này.”

“…”

Mặt Khương Hòa Lục nóng bừng lên.

Cô nghe ra được ý đồ trong lời nói của anh: Thà rằng ngồi vào cái ghế ướt, còn hơn ngồi bên cạnh anh?

Nhìn bộ dáng ngại ngùng khó coi của cô, “Vẫn còn sợ tôi ăn thịt cô hay sao?” câu nói này của Thời Hoài Kiến thốt ra lại một lần nữa khiến cô hoảng sợ.

Thời Hoài Kiến ngồi chỗ ngồi của con trai, có thể xem thành tích thi cử, Khương Hòa Lục có gì mà không ngồi được.

Cô không muốn làm loạn đống sách của người khác, tùy tiện cầm một cuốn sách ngữ văn lên, giả vờ giả vịt đọc nó.

Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ, xem xem lúc nào giáo viên đi tới.

Bên cạnh, Thời Hoài Kiến đột nhiên mở miệng hỏi cô: “Sách ngữ văn có hay không?”

Khương Hòa Lục chết lặng một lúc, gật đầu: “Hay.”

“Hay thì cũng không nên đọc ngược.”

“…”

Cô cúi đầu, quả nhiên là đọc ngược rồi.

Xấu hổ cực độ.

Cô đỏ mặt, lật sách lại.

Thật thật thật thật xấu hổ quá đi mất!

Vu Thi khốn nạn.

Sao cô ta không tự đi họp phụ huynh chứ.

“Cô trước mặt Thẩm nhị thiếu cũng như vậy sao?” Thời Hoài Kiến bình tĩnh hỏi.

Có thể là vấn đề của phòng học.

Cũng có thể là dáng vẻ hiện tại của anh đang quá cao cao tại thượng.

Khương Hòa Lục cảm thấy bản thân như đang là một học sinh nói chuyện với giáo viên.

Cô cúi đầu, nắm chặt các ngón tay của mình lại, lấy dũng khí: “Như vậy?”

“Gan thỏ đế.”

“Không có, tôi chỉ là…”

Chỉ sợ anh.

Trong giấc mộng của cô thì Thẩm Tây Thành như chú chó nhỏ cô đang đùa giỡn, còn với anh thì lại là tên khốn dùng xiềng xích nhốt tù cô.

Ai không sợ chứ?

Tốt hơn hết là biết thân biết phận một chút, không nên tiếp tục làm khó mình.

Sau khi đợi giáo viên đến, những tiếng trao đổi trong lớp nhỏ dần.

Khương Hòa Lục thẫn thờ khi nghe lời nói của giáo viên.

Buổi họp phụ huynh đã kết thúc rất nhanh.

Khương Hòa Lục đứng dậy, suýt chút nữa là quên mất việc phía sau chiếc váy của mình bị dính một vết ướt lớn.

Nếu như việc này bị người ta nhìn thấy, còn tưởng cô tè dầm.

Lúc những phụ huynh khác đang đứng dậy và rời đi, cô chỉ có thể ngồi xuống một lần nữa.

Nếu như có một chiếc áo khoác ngoài giúp cô che đi thì tốt biết mấy.

Đáng tiếc….

Khương Hòa Lục đang lúc như đưa đám, nhìn thấy trên tay của Thời Hoài Kiến vắt một chiếc áo khoác đang đi ra phía cửa.

Anh là người duy nhất mà cô quen ở trong phòng học này, nếu như mở miệng chỉ có thể tìm anh.

Nhưng cô không đủ can đảm.

Ngó nghiêng quan sát một lúc, cuối cùng chỉ có thể mặc cho anh rời đi.

Nhìn xung quanh, không có bất kỳ ai để nhờ cứu trợ. Cô nhoài người ra mặt bàn, hai má phồng lên như con ếch, ủ rủ và chán nản, nếu như trước khi ngồi xuống cô chú ý một chút là được rồi.

Lúc này, ở cửa sổ thấp thoáng bóng dáng một cậu bé. Cậu chầm chậm bước đến, lấy chiếc áo của người đàn ông kia tới trước mặt Khương Hòa Lục.

Cô ngẩng đầu dậy, nhìn trong mơ hồ không hiểu gì: “Em là…”

“Lão Thời đưa cho chị.”

Thời Hoài Kiến đưa cô?

Trong tiềm thức cô đã ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài nhưng chẳng thấy anh đâu.

Thật sự là anh đưa cô sao?

“Không cần.” Khương Hòa Lục lắc đầu, quá xấu hổ để nhận nó.

“Cầm lấy đi.” Cậu thiếu niên đặt chiếc áo khoác vào tay cô, không quên thêm mắm thêm muối vào: “Chị còn khách sáo như vậy, ông ấy lại tưởng chị thích chơi trò lạt mềm buộc chặt.”

“…”