Tiểu Trà Xanh Của Nhị Thiếu Gia

Chương 6

Nhà….nhà xác?

Khương Hòa Lục vốn bị không khí trong cầu thang máy làm cho ngạt thở, khi nghe được mấy từ này rợn cả tóc gáy, lặng lẽ mà bước ra ngoài.

Cô có một loại cảm giác sợ hãi đối với bãi đậu xe rối ren phức tạp này, lại liên tưởng đến phía dưới ngăn cách một tầng là nhà xác âm khí nặng nề, đôi chân cứng ngắc suýt chút nữa không bước nổi.

Không biết bản thân nên cảm ơn lời nhắc nhở của Thời Hoài Kiến, hay là như người dưng qua đường không thấy gì hết.

Ở cửa thang máy còn lại có tốp năm tốp ba đi ra, tiếng cười nói vui vẻ hóa giải bầu không khí nặng nề, khiến Khương Hòa Lục không còn căng thẳng như vậy nữa.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Khương Hòa Lục vẫn nên coi anh như người dưng qua đường. Chỉ có điều lúc đi ngang qua anh, hơi cúi đầu tỏ ra lễ phép một chút.

Cơ thể hai người chạm nhẹ vào nhau, bầu không khí xung quanh hòa trộn vào cùng một chỗ, trừ mùi nước khử trùng ô nhiễm trong ngoài phòng bệnh ra thì trên người cô còn phảng phất mùi hương như chanh nhẹ nhàng, thơm mát.

Không biết thế nào mà thời khắc cô cúi đầu, Thời Hoài Kiến lại nhớ đến buổi tối mờ mịt hôm trước, lúc cô cúi đầu cảm ơn anh đã lộ ra phần cổ thiên nga, trắng đến chói mắt.

Sau khi lên xe, cậu thiếu niên ngồi ghế sau lay cái ghế phía trước, nửa đầu dựa vào hỏi “Lão Thời, ba quen cô gái đó sao?”

Cậu bé không phải người ngoài, chính là tiểu thiếu gia nhỏ tuổi nhất nhà họ Thời – Thời Vọng, vốn được chiều chuộng từ nhỏ, tiểu thiếu gia tính khí nóng nảy, nhưng chỉ là ở trước mặt người ngoài mới như vậy.

Nhưng khi chỉ có Thời Hoài Kiến thì không dám lỗ mãng.

Thời Vọng từ nhỏ đến lớn không hề biết mẹ ruột của mình trông như thế nào, bất luận là cậu có bám riết theo dõi thế nào, Thời Hoài Kiến và người trong nhà cũng không nói cho cậu biết sự thật, từ đầu chí cuối luôn lạnh lùng xử lý, vẫn luôn là tình cảm cha con không sâu đậm.

“Con thấy chị ta dường như cũng được.” Thời Vọng ngả người ra sau, “Chỉ có điều còn quá trẻ, nếu làm mẹ của con, mọi người chưa chắc đồng ý.”

Thời Hoài Kiến không nhìn cậu, lạnh nhạt nhắc nhở: “Thắt dây an toàn.” Thời Vọng lại ngồi dậy tràn đấy hứng thú “Nhưng từ đầu đến cuối người phụ nữ đó chẳng thèm để mắt đến ba nhỉ? Có vẻ còn đang cố gắng trốn tránh, có phải ba dọa người ta rồi không vậy?”

Chủ đề này không hề có điểm dừng.

Đôi lông mày của Thời Hoài Kiến rướn lên.

Nhìn bộ dạng và khí thế của cô khi độc thoại chửi ai đó, không giống như cô thiếu nữ yếu đuối, sao đến chỗ anh lại trở thành dáng vẻ sợ hãi co rúm lại.

Anh cũng không biết bản thân đã làm điều gì, khiến cô có một ấn tượng với mình như tai họa ập tới.

….

Tối đó, Khương Hòa Lục đến nhà của Vu Thi, chuẩn bị một chút trước khi livestream.

Kể lại cho Vu Thi chuyện tình cờ gặp Thời Hoài Kiến ở bệnh viện.

Sau khi nghe được đã thấy tiểu thiếu gia nhà họ Thời, Vu Thi hào hứng: “Cậu thật sự nhìn thấy tiểu thiếu gia rồi sao? Trông như thế nào?”

Khương Hòa Lục gật đầu: “Vóc dáng cao cao, rất gầy, đi một đôi giày rất phong cách, xem ra khá nổi loạn.”

Từ nhỏ đến giờ, đời tư của thái tử Thời gia đều là một bí mật, ít khi nào cùng với con trai của mình chụp ảnh chung, cho dù có chụp được, không thông qua sự cho phép của Thời gia, một khi tiết lộ thì con đường tương lai phía trước của bản thân coi như bỏ.

“Không ngờ rằng tin đồn đó là thật.” Vu Thi giả bộ trầm ngâm, “Con trai của anh ta nếu mới lên cấp ba, vậy anh ta bao nhiêu tuổi đã có con rồi?”

Chưa đến hai mươi đã có con rồi.

Về điểm này khiến người ta không thể không thở dài.

Kinh khủng quá mà!

Tin tức về gia đình họ Thời rất hiếm, có thể đào ra được thông tin tiểu thiếu gia đã là quá tốt rồi, đến cả việc mẹ đẻ của tiểu thiếu là ai, không có ai biết được điều đó.

Thân phận của một người càng bí ẩn, càng dễ gây ra sự hoảng sợ cho người khác.

Đặc biệt là loại người nhát gan giống như Khương Hòa Lục.

“Kỳ thực tớ cảm thấy rất kỳ lạ, theo lẽ thường, bản lĩnh Thời gia mạnh như vậy, đến một người phụ nữ còn không công khai, vậy một đứa trẻ hà cớ gì phải công khai bên ngoài.” Vu Thi vẫn giữ thái độ hoài nghi về việc này.

“Rồi sao nữa.”

“Có thể là do Thời gia đã cố tình tiết lộ thông tin, khiến cho chúng ta nghĩ rằng đứa nhỏ đó chính là con của Thời Hoài Kiến, thực ra lại chẳng phải.”

“….Não cậu nhăn thật đấy.”

“Nói không chừng là con của lão gia Thời, ông ta có con không tiện công khai chuyện ra bên ngoài, lấy danh nghĩa con của Thời Hoài Kiến để cho vào hộ khẩu.” Suy đoán của Vu Thi thật táo bạo, hơn nữa vừa nghe liền thấy hợp tình hợp lý.

“Bỏ đi, không nói bọn họ nữa.” Khương Hòa Lục ngừng chủ đề này lại. “Chuẩn bị livestream thôi.”

Cho dù cô có hứng thú tiếp tục suy đoán, nhưng khi nghĩ đến lời nói và hành động của người đàn ông đó đã làm trong giấc mơ, cũng không dám tưởng tượng gì nhiều về anh.

Hiện tại họ đang ở trong một phòng trọ đơn có một phòng ngủ, một phòng khách, tuy không gian chật hẹp nhưng vẫn khá tiện nghi, thuận tiện cho việc livestream.

Khương Hòa Lục đã tận mắt chứng kiến Vu Thi làm thế nào bán những chiếc váy chỉ nhập với giá sỉ 50 tệ nhưng bán ra 300 tệ, tối hôm đó còn bán được hai trăm chiếc.

“Nào nào nào, các chị em, dầu gội đầu giá vốn 300 tệ, nhập khẩu của Nga, bất kể ai dùng rồi đều có phản hồi tốt, dù các chị mua sản phẩm này ở bất kỳ sàn thương mại điện tử hay bất kỳ nơi đâu đều có giá không dưới 260, hôm nay em mở sự kiện trên livestream, các chị em muốn giá ưu đãi còn bao nhiêu ạ? Đoán đúng em tặng miễn phí luôn ạ.”

Vu Thi ngồi trước đèn trợ sáng, trong tay cầm các nhãn hiệu sản phẩm, ở trước ống kính giới thiệu các loại sản phẩm. (chém gió)

Những bình luận đang chạy ngang qua là các con số trả giá.

Vu Thi giả vờ đọc nó : “Ai nói 200 tệ? Quá đắt rồi, quá đắt rồi, nào đến đây, hôm nay sẽ khuyến mại shock cho các chị em, một chai 40 tệ, mua một chai dầu gội tặng một chai dầu xả dành cho 130 chị em nào nhanh tay.”

Một bình luận thủy quân hiển thị: [Rẻ quá vậy! Streamer không sợ phải bồi thường à?]

Vu Thi: “Chúng tôi chỉ dựa vào các nhãn hàng nỗi tiếng để kiếm lời, hãy follow để ủng hộ streamer mới nhé.”

Chưa đầy hai tiếng, từ một chai dầu gội mua với giá mười mấy tệ đã bán ra được hơn một ngàn chai.

Trừ hết mọi giá vốn quảng cáo thì Vu Thi nhận lại được mới có hơn ba ngàn tệ.

Đương nhiên, không phải tối nào cũng kiếm được ba ngàn tệ, tất cả còn phụ thuộc vào việc có hợp tác với các nhãn hàng hay không, đưa ra giá cả có hợp lý hay không, tối đó có áp lực cạnh tranh hay không.

“Cậu đã học được chưa?” Tâm trạng Vu Thi đang tốt, bắt đầu dạy cho Khương Hòa Lục: “Chỉ cần làm theo các bước của tớ vừa làm, đảm bảo cậu sẽ kiếm được tiền, đây chẳng phải có tay là được sao?”

Khương Hòa gật đầu cái hiểu cái không.

”Cậu có muốn thử không?” Vu Thi đẩy cô tới phía trước máy quay.

“Tớ thấy cậu vẫn chưa quen với các bước, hay là đầu tiên cứ nói chuyện với mọi người trước, vừa đúng lúc tớ phải đi đón em gái, từ tối mai nó tự học rồi.”

Vu Thi yên tâm, mạnh dạn giao lại livestream của mình cho Khương Hòa Lục.

Chỉ cần không chửi bậy, không diễn cảnh đồi trụy, không tắt livestream giữa chừng là được.

Khương Hòa Lục nhìn vào ống kính và những dòng bình luận không ngừng chạy, trước tiên là suy ngẫm một chút.

Trong mắt Vu Thi, livestream bán hàng thực sự mang lại lợi nhuận, nhưng đối với cô và Khương Thị mà nói, cho dù mỗi tối kiếm được ba ngàn cũng chẳng đủ bổ sung vốn.

Kiếm được ba mươi ngàn chắc còn có thể, nhưng đó phải là streamer lớn.

Khương Hòa Lục không được coi là hướng nội, trong phòng không có người nói chuyện, cô liền nói chuyện cùng với bình luận đang chạy.

Chưa đến hai mươi phút sau đó, Vu Thi cùng với em gái đã trở về.

“Mày đi tắm trước đi, tốt nhất là nhanh chút nhé, nếu không nước nóng không đủ đâu.” Vu Thi thúc giục, “Tao với bạn tao cũng phải tắm nữa đấy.”

Nghe nói có bạn đến, Vu Ninh nhìn vào trong nhà, chào một tiếng: “Chị Hòa.”

Khương Hòa Lục quay đầu, vẫy tay cười một cái.

Vu Thi vừa mang khăn vào phòng tắm vừa ghen: “Ngày thường chẳng bao giờ thấy mày gọi tao một tiếng chị, hễ gặp người lạ là thấy gọi chị.”

Vu Ninh lè lưỡi, tùy tiện cởi bỏ quần áo ném luôn ra ngoài.

“Ê ê, ném loạn vậy hả?” Vu Thi kêu lớn, nhặt quần áo ở dưới đất lên, chuẩn bị dạy dỗ vài câu, nhìn thấy kẹo cao su dính lên váy, giật mình hỏi “Sao lại làm ra như thế này?"

“À….cái này” Vu Ninh quay ra nhìn “Bạn nam trong lớp làm đó.”

“Thằng nào?”

“Nói rồi bà cũng chẳng làm gì được.”

“Tao làm sao mà không lo được vụ này, mày nói thử xem, ngày mai tao đến trường học tìm nó, một chiếc váy đẹp đã để nó làm hỏng rồi đây này?”

Vu Ninh nhún vai, không hề tính toán với chị gái, đem câu “bà lắm chuyện thế” nuốt xuống.

Nếu mà cô tranh cãi, bên tai lại bị nghe lải nhải, tắm cũng không yên.

Vu Thi vừa xóc xỉa, vừa tìm đồ, muốn cậy miếng kẹo cao su ra.

“Sao vậy?” Khương Hòa Lục ngồi trước ghế nhìn cô một cái.

“Trên váy của Vu Ninh có kẹo cao su, không biết thằng nhóc con nào làm.”

“Đưa tớ xem nào.”

Khương Hòa Lục cầm chiếc váy cẩn thận quan sát.

“Hiệu quả livestream thế nào rồi?” Vu Thi vốn định thuận miệng hỏi một câu, lại tiện tay mở luôn phần danh sách quà tặng.

Nhìn thấy trong danh sách quà tặng có vài cái tên lão làng một cách khó hiểu, cô tưởng bản thân nhìn nhầm, dụi mắt một cái.

Không nhìn nhầm đấy chứ?!?

Là đại gia nào tặng cậu máy bay vậy?

Hai cái máy bay dư sức bằng với số tiền mà cô sùi bọt mép kiếm được trong hai tiếng bán hàng.

“Đây đều là do người khác tặng sao?” Vu Thi kéo tay Khương Hòa Lục, “Cậu với họ đã nói những gì vậy?”

“Thì…nói chuyện linh tinh thôi.”

“Sau đó tặng cho cậu cái này?”

“Ừ? Sao vậy?”

“Em gái tốt, một cái máy bay là năm ngàn tệ đó, cậu làm sao có thể dụ mấy ông chủ lớn vậy.” Khương Hòa Lục vuốt tóc, không hẳn là kinh ngạc “Rất khó sao?”

“….Đương nhiên là khó rồi.”

“Chẳng phải có nhan sắc là được à?”

“….”

Vu Thi lại hoài nghi cô bạn của mình đã mặc mấy bộ sεメy.

Nhưng nhìn có vẻ thì không giống.

Trước đó cô muốn đưa Khương Hòa Lục lên livestream vì gương mặt xinh đẹp này, nếu như công việc kinh doanh có thể phát triển mạnh như vậy thì không lo chết đói rồi.

Nhưng với gương mặt này của người ta, dường như không cần chuyên môn đặc biệt cũng có cái ăn. Hơn nữa còn là sơn hào hải vị.

Vu Thi chỉ không ở đây có mười mấy phút, Khương Hòa Lục chỉ lộ gương mặt này, số quà tặng nhận được đã vượt qua cả Vu Thi rồi.

Ngoài việc ngưỡng mộ, Vu Thi còn vui hơn, hứng thú như một đứa trẻ, chiếc váy của em gái cũng không định xử lý nữa.

“Chiếc kẹo cao su này giờ làm thế nào?” Khương Hòa Lục nhặt chiếc váy bị vứt dưới sàn lên, “Chiếc váy này chắc không rẻ, không thể tùy ý mà vứt nó đi thế được.”

“Rẻ thôi, hàng fake ấy mà.”

“…Vậy cũng không nên vứt đi.” Trên mạng nói cho váy vào tủ lạnh, qua một đêm kẹo cao su sẽ tự động rơi ra, không biết cách này giả hay thật, bọn họ định thử.

“Bọn con trai ở trường học giờ lại nghịch ngợm vậy sao?” Khương Hòa Lục vừa giúp vừa thở dài.

Vu Ninh tắm xong lau đầu đi ra ngoài, phàn nàn: “Không những nghịch ngợm, còn rất phiền phức.”

Vu Thi tức giận nói: “Không phải nó thường xuyên ức hϊếp mày đấy chứ?”

“Không phải ức hϊếp, chỉ thấy rất phiền, em chẳng trêu chọc gì chúng nó, lúc đi ngang qua cũng phải đυ.ng vào bàn của em.” Vu Ninh nhún vai, “Chúng nó toàn là mấy công tử nhà giàu, em không thể đυ.ng vào, chỉ có thể né.”

“Công tử nhà giàu thì đã làm sao, ngày mai tao đi nói với cô giáo.”

“Đừng…!” Vu Ninh lắc đầu, “Chỉ là chuyện nhỏ, nếu nói cho cô biết là chuyện bé xé to, nói không chừng còn chọc tức chúng nó.”

Lời nói của Vu Ninh không phải là giả, mấy đứa đang tuổi dậy thì, ít nhiều cũng có sự nổi loạn, càng không cho chúng nó làm chúng nó càng làm.

“Cái thằng ức hϊếp mày tên gì? Mày có cách liên lạc với nó không? Tao tự đi tìm nó xem nói chuyện được không.” Vu Thi có vẻ nhượng bộ.

“Không cần, bà nói chuyện hung dữ lắm.”

“Mày như vậy còn nói tao, bà chị này không phải là vì muốn tốt cho mày à?”

Vu Ninh trợn mắt trắng một cái “Em chỉ nói cho chị Hòa thôi.”

“Chị Hòa nhà mày tính khí còn nóng nảy hơn tao.”

“Có hả?”

“Thật đó, nó dịu dàng là đóng giả thôi.”

“Vậy còn tốt hơn bà không biết giả vờ.”

“……”

Vu Thi sắp bị em gái chọc cho tức điên.

Trước mắt thấy sắp có nội chiến, Khương Hòa Lục cho dù thế nào cũng phải giúp hai người họ hòa giải, ba người họ ngồi xuống ghế sofa, bàn bạc biện pháp đối phó.

Không thể nói với giáo viên, nhưng cũng không thể bỏ mặc.

Cách tốt nhất, chính là tìm phụ huynh của mấy bạn học đó nói chuyện.

Nhưng mà những phụ huynh dạy dỗ những đứa con ngịch ngợm này, muốn nói chuyện với họ cũng không phải dễ dàng, phần lớn là mềm nắn rắn buông, họ thường làm như kẻ bị hại, khi nói chuyện phải cứng rắn một chút.

“Để chị Hòa nói.” Vu Ninh đưa ra số điện thoại, “Đây là số của Thời Vọng, nó là cái thằng mà em ghét nhất trong lớp.”

“Thất vọng? Cái tên kỳ cục vậy. Ha ha ha.”

*thời vọng và thất vọng phát âm gần giống nhau*

Vu Thi bật cười “Ba mẹ nó chắc chắn rất thất vọng mới lấy cái tên này.”

Vu Ninh gật đầu: “Nghe nói cậu ta chỉ có ba.”

Vu Thi: “Chẳng trách nào tính tình kỳ lạ, chỉ biết bắt nạt con gái.”

Vu Ninh: “Nếu là gia đình chỉ có ba hoặc mẹ thì họ rất bận, không dạy được con cái cũng là lẽ thường.”

“Với cả điều này không sao cả.” Khương Hòa Lục lúc này chen vào một câu. “Đây hoàn toàn là trách nhiệm của người giám hộ.”

Cô cũng là người không có mẹ, nhưng từ nhỏ đến lớn tính cách không hề lệch lạc, càng không bắt nạt kẻ yếu.”

“Không quan tâm là trách nhiệm của ai, đợi sau khi nối máy tớ chắc chắn mắng cho một trận.” Vu Thi phẫn nộ nói, “Bây giờ không trị một chút thì sau này họ còn đắc ý, chiếc váy này không nói cách giải quyết tớ với họ chưa xong đâu.”

“Aiya, em biết rồi mà.” Vu Ninh giống như người lớn, thở dài, lấy tay đỡ trán “Cũng may không đưa cho chị em, nếu không người nhà vừa nhấc máy, tai đã phải nhận lại chấn động.” Nếu như bạn bè biết rằng con bé có một người chị gái gắt gỏng, khó tính sẽ không thích chơi với con bé nữa.

Nhưng trong lòng con bé vẫn hi vọng rằng có một người chị giúp con bé giải quyết việc này, suy cho cùng, chẳng ai muốn hàng ngày có nhiều chuyện xảy ra như vậy.

Một bên là hai chị em nhà Vu nói chuyện, một bên là Khương Hòa Lục đã bấm gọi đi dựa theo số điện thoại được đưa cho.

Sau khi kết nối điện thoại, rất nhanh chóng sau đó nghe được tiếng ồn phía đầu dây bên kia.

“….Tiểu thiếu gia, có điện thoại của cậu.”

“…Không phải điện thoại của giáo viên chủ nhiệm chứ, tôi không nghe đâu, đưa ba đi.”

Nghe không rõ họ đang nói chuyện gì, Khương Hòa Lục chỉ nói một tiếng “alo” hơi cao giọng.

“Xin chào, là phụ huynh của Thời Vọng phải không?”

Qua một lúc, mới có một tiếng “ừm”, giọng khá trầm, để lộ ra vẻ không hề vẻ thở ơ.

Vu Thi bên cạnh không ngừng khua chân múa tay, ra ám hiệu cho Khương Hòa Lục tốt nhất nên mắng một trận, nếu không người nhà họ bắt nạt kẻ yếu, có thể trở thành người bị bắt nạt.

Khương Hòa Lục nhấn mạnh giọng điệu, đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi nghe em gái tôi nói, con trai anh ở trường đã bắt nạt em tôi, cho hỏi anh đã dạy bảo nó thế nào vậy? Đừng lôi bận công việc ra để làm cái cớ, vô trách nhiệm là vô trách nhiệm. “

Sau khi đùng đùng xả một trận, Khương Hòa Lục hơi ngừng lại, chậm một chút, lúc chuẩn bị nói tiếp, bên kia có một giọng nam trầm truyền đến.

“Xin chào.”

Sau khi nghe ra giọng của Thời Hoài Kiến, Khương Hòa Lục đã lập tức im lặng.