“Dựa vào cách nghĩ này của anh, chắc tôi sẽ chăm sóc anh vài năm nữa, nếu mà biểu hiện tốt có khi còn có thể từ bạn gái nâng cấp thành mẹ anh luôn ấy nhỉ?”
“Con chó còn biết tiểu tiện dưới cột điện, sao anh không tìm được chỗ đứng cho mình vậy?”
Uất ức của Khương Hòa Lục kìm nén hồi lâu, không chịu nổi nữa mà trút hết cơn giận ra.
Cô không phải uất ức với cảnh ngộ của mình, mà là không ngờ rằng trên đời này lại có một người đàn ông vô liêm sỉ như Thẩm nhị cẩu, anh dựa vào đâu mà cho rằng cô sẽ quyết một lòng với anh, thoải mái bóp nghẹt?
Là do cô diễn thâm tình y như thật sao?
Cô rõ ràng chỉ muốn tiền, được không?
Anh đang tự đặt mình ở vị trí trên cao, cho rằng cô đang thèm thuồng với gương mặt anh, cơ thể anh, địa vị của anh à? Sau nhiều lần cân nhắc và thấy biểu hiện của cô tốt mà miễn cưỡng cho cô được phép làm bạn gái của anh, lại còn dùng vị trí “bà Thẩm” để dụ cô ăn cơm trước kẻng nữa.
*ăn cơm trước kẻng = mang thai trước khi cưới*
Anh ta coi phụ nữ là cái gì vậy? Công cụ sinh sản à?
KHÔNG XEM CÔ LÀ CON NGƯỜI MỘT CHÚT NÀO HẾT!
Sau khi chửi xong, trong lòng Khương Hòa Lục cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi, điều chỉnh lại cảm xúc, cô bước đi nhanh hơn mà không hề để ý đến những người đi đường hai bên.
Vì đi gặp các bậc cha chú, quần áo của Khương Hòa Lục đúng mực hơn rất nhiều, váy ngắn thay bằng quần jean sáng màu vừa phải, giày gucci trắng, xách một túi vải đựng đầy hoa quả tươi, đến khoa nội trú của bệnh viện.
Cuối tuần, có rất nhiều người nhà đến khoa nội trú của bệnh viện thăm bệnh nhân.
Ở cửa tòa nhà lớn, Khương Hòa Lục lờ mờ nhìn thấy một bóng hình vừa lạ vừa quen qua lớp lọc kính râm của mình.
Cô bỏ kính râm xuống, nhìn lại cho rõ ràng hơn.
Thái tử gia họ Thời lần trước chạm mặt?
Trong trang phục bình thường của những người đến người đi, người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen khá chỉn chu, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ phẳng phiu, thấy rõ được sự trang nghiêm và nổi bật giữa đám đông, khí chất thì xuất chúng, vừa nhìn đã thấy được sự trưởng thành và tri thức.
Bên cạnh anh còn có một cậu thiếu niên, hai người đứng cạnh nhau, Thời Hoài Kiến dường như chững chạc hơn. Mọi người đều nói, ba mươi tuổi là ranh giới của một người đàn ông, không phải trung niên cũng chẳng phải thanh thiếu niên, là đỉnh cao sự nghiệp của đàn ông, là thời kỳ mà gia đình đầm ấm, cha mẹ mạnh khỏe, nhưng bên ngoài lại chẳng có tin tức gì liên quan đến việc kết hôn của thái tử gia, cũng không hiểu ở đâu lại chui ra một đứa con trai.
Ngoại trừ tin tức lưu truyền bên ngoài liên quan đến phần giới thiệu doanh nghiệp của anh thì chỉ còn lại là những bình luận tiêu cực bất lợi đối với anh.
Ví dụ như anh có một cậu con trai bằng nửa tuổi anh.
Tầm mắt lướt qua nhóm người, Khương Hòa Lục quan sát một lượt thiếu niên đó.
Gầy gầy cao cao, cả người mặc bộ thể thao thông thường, nhìn có vẻ như cà lơ phất phơ.
Vốn dĩ muốn quan sát xem hai người bọn họ có giống như cha con ruột thịt hay không, Khương Hòa Lục đột nhiên lại nhớ đến câu đó anh hỏi “sợi dây chuyền làm bỏng tay à”, cùng với giấc mơ của bản thân, khuôn mặt cô lúc đó bất thình lình nóng bừng lên, tầm mắt cũng sai hướng.
Nhìn thấy họ đang đi vào hướng cầu thang máy dành cho phòng bệnh cao cấp, Khương Hòa Lục không muốn chạm mặt nên đã đứng lại phía sau đợi lượt tiếp theo.
-
Khương Hòa Lục tay đang xách trái cây, còn chưa bước vào phòng bệnh đã nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng.
Díu đôi lông mày của mình lại, cô trực tiếp đẩy cửa bước vào phòng, quả nhiên là anh em họ của cha, còn có cả mấy thím đang kêu gào tương trợ, họ quây lại trong phòng.
Nhóm người họ thì đông, hùng hùng hổ hổ mang cái danh là người nhà bệnh nhân vào thăm, thực chất thì đến làm náo loạn, các y bác sĩ cũng chẳng có cách nào cả, chỉ có thể bảo họ nhỏ tiếng một chút.
Đối mặt với việc tranh đoạt gia sản, làm sao có thể nhỏ tiếng được.
Người nào người nấy đều gân cổ lên như muốn xé nát cả bầu trời.
“Muốn em nói sao, anh à anh có thể nói vài câu vui vẻ được không, dù sao bán cho người ngoài cũng là bán, chi bằng bán cho anh em trong nhà.”
“Khương Thị tốt xấu gì cũng là tâm huyết của tổ tiên để lại, nghệ nhân đóng giày cũng truyền lại mấy chục năm nay, anh không những không nối nghiệp làm rạng rỡ truyền thống gia đình, ngược lại còn ngày càng suy bại, tổ tông trên trời có linh nếu biết được chuyện này, không tức chết mới lạ.”
“Đáng tiếc là trong nhà chẳng có một nam tử nào để có thể định thiên lập địa, trong nhà có mỗi đứa con gái là Hòa Lục thì chẳng trông cậy được gì vào nó, chỉ biết sống tạm bợ qua ngày.”
“Gần đây nghe được tin tức nó đang muốn quyến rũ thiếu gia nhà họ Thẩm, còn chẳng biết xem bản thân mình đang ở đâu.”
Mấy ông chú thì chú trọng việc công ty, mấy thím thì lại gièm pha, bôi nhọ Khương Hòa Lục.
Tuy là những điểm chú trọng khác nhau nhưng mục đích thì lại chỉ có một, đây chính là chọc tức người ta.
Ở cửa bỗng có tiếng động.
Mọi người đều nhìn sang hướng phát ra âm thanh, Khương Hòa Lục làm như không biết là có người trong phòng, xách theo túi trái cây hiên ngang đi thẳng vào bên cạnh giường bệnh, lấy trái cây theo mùa từ trong túi ra.
“Ba, con mua dưa ngọt Tân Cương mà ba thích đó.”
Trên giường bệnh, cha Khương đang mơ màng, nghe thấy giọng con gái lập tức mở to mắt, đang giận tím mặt giờ sắc huyết dần trở lại.
Những người họ hàng ở đây đều mang đến rất nhiều thuốc bổ, nào là tổ yến, đông trùng hạ thảo, nhân sâm v.v... Mới đầu họ là vì muốn lấy lòng cha Khương, nhưng sau khi phát hiện tính cách ngang bướng của ông sống chết cũng không buông, họ liền không nể mặt.
"Hòa Lục, con đến thật đúng lúc, màu vào khuyên ba con đi." một bà thím đang cắn hạt dưa vung vãi ra khắp sàn, hét lớn: "Còn tiếp tục thế này nữa, Khương Thị thật sự là hết rồi."
Khương Hòa Lục tủm tỉm cười, lễ phép khuyên nhủ: “Thím à, dạo gần đây thím lại béo lên rồi, con thấy thím đừng nên ăn cơm nữa thì hơn.”
“Cái con nhỏ này nói năng kiểu gì vậy, tao béo hay không đâu cần mày lo.”
”Vậy Khương Thị thím xía vào làm gì?”
“…..”
Suýt chút nữa thì bà thím bị hạt dưa làm cho nghẹn.
“Việc không liên quan đến thím con, nhưng suy cho cùng thì chúng ta đều người một nhà, chúng ta đều mang họ Khương.” Mấy ông chú đứng dậy phản bác.
Khương Hòa Lục không cần nhìn họ cũng biết lại là mấy ông chú đó.
Từ khi cô sinh ra đã không biết cách ứng xử, chỉ biết mấy ông chú ở ngoài đàng điếm, rượu chè be bét.
Người như vậy, đừng nói là quản lý Khương Thị, kể cả mở một tiệm trà sữa cũng sẽ sập tiệm thôi.
Họ bây giờ không quan tâm đến bệnh tình của cha cô, không quan tâm đến nguy cơ sụp đổ của Khương Thị, một lòng chỉ muốn phân chia số tiền sau khi Khương Thị phá sản.
Trong mắt Khương Hòa Lục toát ra vẻ chán ghét, nhưng vì ngại cha và hình tượng của bản thân lúc này, cô không tiện bộc lộ ra ngoài.
“Bác sĩ nói tình hình ba con bây giờ rất tốt, không bao lâu nữa có thể xuất viện rồi.” Khương Hòa Lục trong tay cầm con dao gọt trái cây, từ từ gọt vỏ táo. “Mục đích của mấy chú ở đây không biết có ý gì, là muốn cha sớm hồi phục hay là…phân chia tài sản?”
Câu này của cô ép cho mấy ông chú vào hai sự lựa chọn.
Hoặc là cầu phúc, hoặc là tràn đầy ác ý.
Một ông chú gật gù đổi giọng: “Tiểu Hòa, các chú không có ý gì cả, chỉ là lo lắng cho Khương Thị.”
“Không cần lo lắng.” Khương Hòa Lục cười mỉm, “Con và thiếu gia nhà họ Thẩm đang yêu nhau rồi, Khương Thị bây giờ không thiếu người quản lý, cũng chẳng thiếu nguồn vốn.”
“Chỉ biết nói bậy bạ, Thẩm nhị thiếu làm sao có thể…”
“Chú thím lẽ nào không xem tin tức sao?”
Vừa nói Khương Hòa Lục vừa lấy đại một tờ báo trên bàn.
Chuyện mà cô với Thẩm Tây Thành đang rầm rộ, đương nhiên trong mục giải trí của tờ báo buổi sáng không thể thiếu.
Thông qua sự phán đoán trên ảnh, mấy ông chú bà thím đều nhận ra được người xuất hiện cùng Thẩm Tây Thành chính là Khương Hòa Lục.
Họ ngạc nhiên nhìn nhau, nhưng vẫn già mồm : “Đây đều là do truyền thông viết vớ vẩn, có thể chứng minh được gì chứ?”
Khương Hòa Lục không hề có chút lo lắng hay sợ hãi nào, đáp: “Thẩm nhị thiếu là người thế nào, nếu không được sự cho phép của anh, chú thím nghĩ rằng tin tức bọn cháu đang yêu nhau liệu có rò rỉ được ra ngoài không?”
Cô gọt vỏ cắt táo thành từng miếng, xếp vào đĩa trái cây, đưa vào tay cho cha cô, khi nhìn lên, đôi mắt thích cười híp lại nhìn có vẻ trong sáng, vô tội.
“Hi vọng chú thím sau này làm tốt bổn phận của mình, đừng làm phiền chúng con, nếu không…” môi cô cong lên, tiếp tục nói, “Nếu không thì đợi đến khi con trở thành phu nhân nhà họ Thẩm, có thể sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.”
Những lời nói như vậy so với việc cha cô lúc trước đập cốc, ném dụng cụ y tế để đuổi lũ người súc sinh hám tiền trong mắt, rõ ràng hiệu quả hơn nhiều.
Nếu như cô thực sự trở thành phu nhân nhà họ Thẩm, đối với họ chỉ là chuyện thủ thị của vợ chồng.
Đắc tội với ai chứ đừng nên đắc tội với phụ nữ.
Không thể tìm được điểm có lợi, cũng không có bản lĩnh thắng cãi lý, từng người họ không cam lòng rời đi.
Người vừa đi, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh hơn.
Lúc này cha Khương mới chậm rãi mở miệng: “Con bé này, con thật sự đang cùng với Thẩm nhị thiếu qua lại đấy hả?”
Trước mặt cha cô, Khương Hòa Lục không biết nên bịa ra một lời nói dối hợp lý hay không, cuối cùng vẫn chỉ hít một hơi sâu “Cứ coi là vậy đi ạ.”
“Thẩm nhị thiếu cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.”
“Con biết ạ.”
“Ta vẫn hi vọng con có thể ở bên một người mà mình thích.”
Cha Khương thở dài.
Ông thân là trụ cột trong gia đình, sau khi cơ nghiệp đổ vỡ đến việc chủ trì cuộc hội thoại ban nãy cũng không nói được, ông không phải là không biết vì sao con gái nhà mình lại cùng với Thẩm nhị thiếu bên nhau.
Từ bé đến giờ, cha Khương luôn chiều theo ý nguyện của con gái, cô muốn học gì, chơi gì đều sẽ dốc lòng thỏa mãn cho cô.
“Ba, con không sao đâu.” Khương Hòa Lục tỏ ra rất thỏa mãn, nở một nụ cười như một đóa hoa, “Ba xem bộ quần áo với trang sức của con này, còn có cả chìa khóa xe ô tô nữa, đều là của Thẩm nhị thiếu mua cho con đó, anh ấy đối với con rất tốt.”
“Vậy con có thích cậu ta không?”
“Dáng dấp anh ấy đẹp như vậy, điều kiện lại tốt như vậy, có cô gái nào mà lại không thích ạ?”
Hỏi xong, cha Khương cảm thấy yên tâm hơn.
Lời của con gái nói đúng là sự thật, Thẩm nhị thiếu thực sự là tuấn tú hơn người, khiến cô gái nào cũng mê mệt anh. Chỉ mong rằng con bé nhà ông thật lòng yêu anh. Đi từ phòng bệnh ra, Khương Hòa Lục cùng với bác sĩ trao đổi ngắn về bệnh tình của cha cô.
Bác sĩ nói với cô, bệnh tình của ông Khương coi như ổn định, qua một thời gian nữa có thể làm phẫu thuật, phẫu thuật xong theo dõi khoảng 3 tháng là có thể xuất viện, nếu tiến triển tốt thì nửa năm là có thể hồi phục.
“Vì thế, qua nửa năm nữa, ba tôi có thể hoàn toàn bình phục phải không?” Khương Hòa Lục hỏi.
“Phẫu thuật không phải là sẽ hoàn toàn thành công, nhưng tình hình hiện tại của bệnh nhân rất tốt, xác suất thành công rất khả quan.”
Nghe được những lời này của bác sĩ, trong lòng Khương Hòa Lục phần nào yên tâm hơn rồi.
Quá tốt rồi.
Kiên trì thêm nửa năm nữa, cha Khương có thể hoàn toàn hồi phục, Khương Thị lại có thể đi vào quỹ đạo nề nếp.
Biết được bệnh tình của cha cô đã ổn định, Khương Hòa Lục trong lòng căn bản đã tốt hơn, chầm chậm đi ra phía thang máy đứng đợi, quanh đó không có ai, cô hồn nhiên nhìn bản thân qua phản chiếu của thang máy.
Vừa ngắm lại khuôn mặt nhỏ xinh của mình, vừa tự nói chuyện với chính mình: “Ma kính ma kính, hãy nói cho ta biết ai là cô gái thông minh nhất thế gian này.” Sau khi hỏi xong, cô lại đổi giọng để tự trả lời chính mình : “Điều này mà cũng phải hỏi sao, đương nhiên là Khương Khương rồi.”
Vừa tự độc thoại có mấy câu, khi nhìn lên đột nhiên thấy từ trong gương phản chiếu có hai người phía sau.
Tiếng hát nhảy bỗng dừng lại.
Khương Hòa Lục trợn tròn mắt, giả vờ chẳng có gì xảy ra cả, bài hát ban nãy cũng không phải của bản thân hát.
Phía sau, có một thiếu niên bỗng cất tiếng: “Mấy hôm nữa ở trường có buổi họp phụ huynh, ba rảnh có thể đi một chuyến.”
“…..”
Cậu thiếu niên ngỗ nghịch, thái độ nói chuyện với cha mẹ có chút ngông.
Thời Hoài Kiến ấn thang máy xuống, trả lời thờ ơ: “Không rảnh.”
“Buổi họp phụ huynh của con trai ba mà ba cũng không rảnh?”
“Nếu con không phải đứng thứ nhất từ dưới lên thì ta còn có thể xem xét một chút.”
“…..”
Nghe được cuộc hội thoại của cha con họ, Khương Hòa Lục tinh thần không thể không căng thẳng.
Trước đây còn nghĩ chỉ là tin đồn, nào có ngờ lại là thật, con trai của Thời Hoài Kiến, quả thật là đang ở độ tuổi cấp ba.
Nếu như chuyện này là thật, vậy chuyện anh ngồi tù cũng là thật?
Bỗng nhiên lạnh khắp sống lưng.
Con người như vậy, tốt hơn hết là nên tránh xa một chút.
Cô không muốn đi cùng thang máy với họ, sau khi tháng máy đến nơi, cô lùi lại vài bước, để cho họ đi trước.
Sau khi hai người họ vào trong, vẫn chưa đóng cửa thang máy, vừa đợi cô vào vừa dùng ánh mắt có ý hỏi: Cô vẫn chưa muốn vào sao?
Đôi mắt của cậu thiếu niên còn hơn cả cha cậu ta.
Nếu không vào, khả năng họ lại mở miệng chất vấn cô.
Khương Hòa Lục chỉ có thể nhắm mắt mà bước vào đó.
Trong không gian chật hẹp, lời nói của cậu thiếu niên không ngừng ngông cuồng: “Nếu ba không đi, con sẽ nói với giáo viên rằng ba bận đi gái gú, không có thời gian rảnh đến trường tham dự buổi họp phụ huynh của con trai.”
Đối với sự uy hϊếp của thằng nhóc này, Thời Hoài Kiến hầu như không để tâm đến.
Khương Hòa Lục bị kẹp giữa hai người họ cảm thấy rất khó xử.
Thằng nhóc này giờ đã lợi hại như vậy rồi sao?
Tính tình nổi loạn, nói chuyện tùy tiện.
Chỉ có cầu thang máy của phòng bệnh cao cấp là xa hoa hơn các cầu thang máy khác, hầu như cũng chẳng có ai, tình trạng đông đúc xảy ra là không thể.
Ngày thường, Khương Hòa Lục rất ghét nơi đông người, lúc này cô chỉ mong có nhiều người hơn một chút để chia sẻ cùng cô sự khó xử này.
Tuy nhiên, chẳng có một ai.
Không lâu sau, thang máy đã dừng lại.
Sau khi Thời Hoài Kiến đi ra ngoài, quay đầu lại thấy Khương Hòa Lục vẫn đứng trong góc, tùy tiện hỏi: “Cô không ra sao?”
Khương Hòa Lục trong lòng muốn trốn tránh hắn, không để ý thang máy đã xuống bãi đậu xe, khua tay từ chối: “Không, tôi xuống dưới có chút việc.”
“Tầng dưới là nhà xác đó.”
“…..”