Tiểu Trà Xanh Của Nhị Thiếu Gia

Chương 4

“Nhưng mà…nếu công khai như vậy có thể sẽ không hay lắm.” Khương Hòa Lục chậm rãi trình bày. “Tây Thành không thích người khác làm phiền cuộc sống riêng tư của anh ấy.”

A…..! Cuộc sống riêng tư của anh cô quan tâm cái rắm! Cô chỉ quan tâm đến thân phận của cô thôi.

Ai muốn người khác biết rằng cô thật ra chỉ là đồ thay thế.

“Về việc này thì Khương tiểu thư không cần lo lắng, Thẩm thiếu gia đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.” Thái độ của trợ lý cung kính lễ độ, lấy ra một bản hợp đồng, “Đây là hợp đồng mới của cô và Thẩm thiếu gia.”

“Hợp đồng mới?”

“Đúng vậy, Thẩm thiếu gia nói, hợp đồng cũ của hai người sắp hết hạn rồi, cậu ấy vốn không có dự định là tiếp tục hẹn hò với cô, dựa trên những điều khoản cũ, giờ thêm một số điều kiện để có thể cùng Khương tiểu thư chung sống.”

Khương Hòa Lục trong thời gian ngắn đã tóm gọn được nội dung.

1, Hợp đồng cũ đã hết hạn.

2, Thẩm Tây Thành vẫn muốn cùng với cố tiếp tục mối quan hệ.

3, Hợp đồng mới này nếu không có lợi đối với cô thì liệu cô có thể từ chối hay không?

Khương Hòa Lục hắng giọng giả bộ hỏi: “Tôi biết rồi, Thẩm thiếu gia vì tôi mà nghĩ ra, đúng không?”

“Điều đó là đương nhiên rồi.”

“Vậy….Hợp đồng mới này không có điều gì hạn chế trong cuộc sống của tôi chứ.”

”Không có, trong hợp đồng mới này chỉ thêm vài nội dung có lợi cho Khương tiểu thư.”

Vậy được rồi.

Khương Hòa Lục thở phào: “Hợp đồng mới này đưa tôi xem trước đã.”

Trợ lý đưa bản hợp đồng ra, nói thêm: “Chúc mừng Khương tiểu thư tiến thêm một bước trở thành bạn gái của Nhị thiếu gia.”

“Cái gì? Bạn gái?”

“Vì Thẩm phu nhân luôn thúc giục chuyện lấy vợ sinh con, Nhị thiếu gia lại chẳng tìm được ai phù hợp cả, vì thế đã cân nhắc Khương tiểu thư, nếu như tình cảm đã được hâm nóng dần rồi, sau này cô có thể một bước từ bạn gái trở bà Thẩm.”

Vì không có người phù hợp nên mới tìm cô…..

Lời nói này của ngài trợ lý có phải đã quá thành thật rồi không?

Thật sự chịu không nổi mà, Khương Hòa Lục đọc được một nửa phần nội dung của bản hợp đồng tức ói máu suýt chút nữa thì xé nát nó.

Thật là nực cười.

Ngoại trừ việc số tiền được chu cấp hàng tháng gấp đôi so với làm thế thân thì chẳng có gì có lợi với cô hết.

Cái gì mà kêu cô không được nhìn người đàn ông khác quá 10s ngoài anh ta?

Cái gì mà trong thời gian hiệu lực, đôi bên phải chấp hành đúng nghĩa vũ là người yêu của nhau chứ?

Cuối cũng thì vẫn là kẻ không có liêm sỉ, cái gì mà có thể suy nghĩ đến việc lên giường với anh ta nhưng lại không được phép động lòng?

TMD, đây là hiệp ước cổ hủ của mấy kẻ tổng tài bá đạo hả, Thẩm Tây Thành còn nhấn mạnh hãy cẩn thận khi động lòng với anh.

*TMD = fuck you*

Đây chẳng phải là hiệu ứng trái cấm điển hình của việc “càng cấm càng làm” sao?

Anh ta đang nghĩ mình là con cóc thượng đẳng cho rằng cô ở trước mặt anh giống mấy con bé mê trai không kìm nổi lòng mình hả?

Sau khi đọc hết toàn bộ bản hợp đồng, tất cả đều là những điều khoản ngang ngược, cô vốn chẳng được làm chủ điều gì.

Khương Hòa Lục không đồng ý!

Nhưng lúc nói thì: “Tôi có thể mang bản hợp đồng này về từ từ xem lại được không?”

Bản mặt luôn tươi cười của ngài trợ lý bị phản ứng của cô làm giật mình, sững sờ nói: “Sao vậy? Bản hợp đồng có vấn đề gì sao? Khương tiểu thư không hài lòng sao?”

“Không phải, không phải.” Khương Hòa Lục vội vàng khua tay gạt đi, lưỡng lự giải thích: “Vì đột ngột trở thành bạn gái, tôi quá vui mừng, vì thế muốn đọc kĩ hơn về những điều kiện trong bản hợp đồng.”

Hóa ra là như vậy.

Anh nói rồi, đây là bản thỏa thuận so với những điều kiện của bản hợp đồng cũ thực sự hấp dẫn, làm sao có thể cự tuyệt chứ.

Từ thế thân nâng cấp thành bạn gái, thực sự là bất ngờ ngoài mong đợi mà.

Trợ lý hiểu ra vấn đề liền gật đầu nói: “Không có vấn đề gì, cứ cầm về cẩn thận xem lại nhé!”

Lúc cầm bản thỏa thuận đi, trong lòng Khương Hòa Lục phức tạp.

Oan ức, chẳng bằng người làm thuê.

Trước đây bước vào đường cùng, cô chẳng còn cách nào khác phải đến trước cửa nhà Thẩm gia cầu cứu, chẳng còn một chút thể diện và tôn nghiêm nào nữa.

Thỏa hiệp lần này, lại một nữa nhắc nhở cô về lần khốn cùng ban đầu.

Cô hi vọng có thể trước mặt Thẩm nhị cấu xé nát bản hợp đồng và ném vào mặt anh nói không muốn làm.

Những nghĩ đến viện phí, thuốc thang của cha và nguy cơ sụp đổ của Khương Thị, cô chỉ có thể cẩn thận cất bản thỏa thuận vào túi đựng hồ sơ.

Đến bệnh viện, Khương Hòa Lục lấy lại bình tĩnh.

Thẩm gia đã tương trợ cho Khương Thị rất nhiều, có điều chỉ là những đồng vốn quay vòng, nếu Khương Thị thực sự muốn qua lại với Thẩm gia, buộc phải có người quản lý thật sự có năng lực, Khương Hòa Lục hi vọng cha ở trên giường bệnh có thể sớm hồi phục, nếu không cô sẽ không thể gánh vác nổi.

Trước khi đến thăm cha, Khương Hòa Lục đến chuỗi cửa hàng bên trong bệnh viện mua ít trái cây.

Những ngày tháng sau này của đại tiểu thư, cô dần học được cách đi chợ.

Chọn một ít trái cây theo mùa, đưa cho nhân viên trong tiệm để họ cho vào túi đựng gói lại.

Tiếng chuông điện thoại lúc này bỗng reo lên.

Không quá ngạc nhiên khi đó là điện thoại của Thẩm Tây Thành gọi tới, hỏi xem cô đang ở đâu.

“…Em đang ở bệnh viện….vâng….thăm cha….đến Thẩm gia gặp bố mẹ anh? Ngày mai không rảnh….ngày kia cũng….”

Chỉ dựa vào mấy lời nói hàm hồ mà cô vừa nói, Khương Hòa Lục bất giác nhận ra bản thân vừa nói gì đó không đúng.

Quả nhiên, Thẩm Tây Thành sau khi phát hiện ra liền hỏi cô: “Có phải là em không thoải mái?”

“Làm sao có thể chứ.”

“Trên bản hợp đồng có điểm nào không hài lòng sao?”

Tất cả đều không hài lòng.

”Không có.” Khương Hòa Lục cười cười phủ nhận.

“Vậy vì sao không cùng anh đến gặp bố mẹ?”

“Em dạo gần đây muốn chăm sóc cho ba.”

“Lẽ nào anh phải nghe theo thời gian sắp đặt của em?” Thẩm Tây Thành ngắt lời cô: “Hay là em không muốn làm bạn gái của anh?”

Lại tiếp tục như thế sẽ bị bại lộ.

Khương Hòa Lục nhanh chóng sửa lại suy nghĩ của mình, làm ra cái vẻ uất ức mà phân bua: “Em không phải là không muốn….em không dám, thật ra thì em luôn crush anh, nhưng biết rằng em không xứng với anh, vì thế mà chỉ có thể cất giấu trong lòng, âm thầm thích anh…”

Lúc cô nói mấy câu này, không để ý rằng ở cửa có 2 người bước vào.

Đầu tiên là giọng của một cậu thiếu nhiên đang trong tầm tuổi nổi loạn: “Nhiều trái cây vậy, là con thì con sẽ không biết chọn đâu, tùy ý mua thôi.”

Phía sau cậu thiếu niên là Thời Hoài Kiến đang nghe những lời phàn nàn này, anh không phản ứng lại, anh mắt nhìn vào giỏ trái cây đã được chọn lựa kỹ càng.

Đưa ánh mắt qua vào đôi tay đang xách giỏ trái cây, anh thấy được một bóng hình mỏng manh, yếu ớt, bàn tay trắng nõn nà đang cầm điền thoại, qua giọng điệu nói chuyện qua điện thoại cảm nhận được sự ấm áp, ngọt ngào.

Không thể nào không nghĩ đến cô thư ký, sau đây sẽ là phần giới thiệu về Khương Hòa Lục.

Một người biết rõ Thẩm nhị thiếu đã có người trong lòng, nhưng là cam tâm tình nguyện làm thế thân bên cạnh anh.

Kiểu tình yêu này là muốn mà không được cũng như con thiêu thân lao vào lửa, khi lọt vào rồi lại bị người đời nhạo báng.

Từ trong lời nói của người khác, trong mắt Thời Hoài Kiến cô là kẻ “thấp hèn”, “lụy tình”, “đáng thương”.

Lại còn gan thỏ đế.

”Lão Thời, ba nhìn gì vậy?” Cậu thiếu niên đột nhiên hỏi.

Thời Hoài Kiến thu ánh mắt của mình lại, “Không có gì.”

Cậu thiếu niên nhún vãi, nhìn thẳng ra hướng ban nãy Thời Hoài Kiến nhìn thì thấy bóng hình của Khương Hòa Lục.

“Cầm lấy.”

Ra khỏi siêu thị, Khương Hòa Lục lại tiếp tục nghe điện thoại.

Trong đầu cô lúc nãy chỉ toàn là những suy nghĩ “Các bậc cha chú nhà họ Thẩm đều không thích cô, nhất định mong cô sớm rời xa Nhị thiếu gia.”

Bình thường, trong hoàn cảnh này đều là do phía nhà gái tính toán tình phí chia tay, vì thế mà cô đã phát huy hết khả năng diễn xuất của bản thân, tỏ tình rất chân thành. Quả nhiên là Thẩm Tây Thành đã bị cô lừa vì đã biểu lộ rất rõ ràng lập trường của bản thân.

“Nếu em thật lòng thích anh, đó không phải là vấn đề gì khó khăn cả, mẹ anh mong có cháu bế; nếu bà hài lòng người con dâu như em thì vấn đề không quá lớn.”

“…..”

Sinh con?

Anh ta đang ảo tưởng hả?

Anh không chỉ tin tuyệt đối vào lời cô nói! Còn nói ra những lời mất mặt như vậy.

Trong lòng của Khương Hòa Lục lúc này lại dấy lên một ngọn lửa, sau khi treo máy, cô không nhịn được kích động ném luôn điện thoại đi.

Ở cửa siêu thị, hai người mua xong giỏ hoa quả, thanh toán tiền rồi ra ngoài.

Chưa được vài bước, Thời Hoài Kiến lại nhìn thấy cô gái phía trước.

Khương Hòa Lục nhẹ nhàng bước đi, đầu hơi cúi thấp, nhìn thoáng qua như một bông hoa trắng mềm mại.

Nhưng lúc mà họ chạm mặt nhau, Thời Hoài Kiến lại nghe được âm thanh ấm áp nhẹ nhàng không giống như những gì trước đây anh nghe được về cô.

“Thẩm nhị cẩu đúng là tự coi bản thân là con cóc thượng đẳng mà, lại còn muốn bà đây sinh con cho hắn, TMD, tôi bây giờ chỉ muốn cầm chiếc rìu có sức mạnh làm sập trời lở đất đánh vào mặt anh ta.” Giọng có vẻ nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại oán hận chửi anh.