Các phòng đều không có cửa phòng, ở trước đều là cửa động tối đen như mực, kèm với hành lang dài là một ngọn đèn mờ mờ, khiến người ta nổi hết da gà.
Tôi có hơi mệt mỏi.
Cảnh trong mơ này giống y như búp bê Nga Matrioska vậy, một tầng rồi lại một tầng, phim "Inception" cũng không dám quay kiểu này đâu.
Tôi đến một căn phòng bên trái, giữa một không gian tối đen là một cô gái nhỏ ngồi gõ trống ở dưới đất, cô bé nhìn khoảng năm sáu tuổi, hai bím tóc trên đầu lắc lư.
"Chị gái của tôi không thể nói từ khi còn nhỏ, tôi ngày nào cũng nhớ chị ấy..."
"Cô gặp chị gái tôi chưa? Giúp tôi tìm chị ấy được không?"
Cô bé quay đầu, con mắt tối đen chiếm trọn cả hốc mắt, chày gỗ dùng để gõ trống trên tay rõ ràng là một đoạn xương người.
Cô bé vừa nói chuyện, vừa giơ xương cốt trong tay lên, dùng lực đập về phía tôi.
Tôi nghiêng người né tránh rồi quay đầu bỏ chạy.
Tôi chạy lên phía trước một đoạn, cô bé vẫn bám theo ở phía sau, tôi quẹo vào một căn phòng bên phải, cô bé dừng bước rồi nhìn tôi với vẻ mặt do dự.
"Cô qua đây."
Tôi lắc đầu, đưa ngón tay về phía cô bé.
"Có gan thì em qua đây..."
Cô bé càng do dự hơn, cắn môi dưới, vẻ mặt có hơi hoảng sợ.
"Tôi không đến đâu, tôi sợ gặp ông cụ bên trong đó."
Nói xong thì nắm chặt khúc xương trong tay, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Cô bé mới ngồi chồm hổm trên đất thì cửa phòng kế bên lập tức vươn ra một đầu lưỡi to dài màu tím đen, đầu lưỡi quét một cái, lập tức kéo cô bé vào trong phòng.
Cô bé thét một tiếng thét chói tai, khúc xương trong tay rơi xuống đất.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng tối đen truyền đến âm thanh nhai nuốt "ực ực ực."
Tôi lập tức bị dọa sợ.
Ngay lúc này, phía sau tôi có một tiếng móng tay cào vào kính truyền tới.
Lông tơ trên người tôi dựng hết lên, thân thể cứng ngắc, từ từ quay đầu lại.
Ngọn đèn sáng lên, căn phòng bên trong và vách tường rõ ràng là một cái bảng đen.
Một ông lão tóc bạc đứng ở trước bảng, nắm trong tay một cục phấn viết bản, tôi nhìn lên trên tường một cái, bỗng nhiên muốn ngừng thở luôn.
Thế mà lại là một đề vi phân và tích phân!
"Nếu giải được đề này thì tôi sẽ cho cô rời khỏi đây."
Ông lão phất phất tay, cửa phòng trước mắt tôi đột nhiên biến mất, vách tường bốn phương tám hướng đều là bảng đen.
Khó trách cô bé đó nói nơi này vô cùng đáng sợ, tôi tuyệt đối không nghĩ tới đã được nghỉ hè rồi mà còn bị toán cấp cao chi phối.
Tôi bất đắc dĩ mà đi lên trên bảng đen, cầm phấn viết như một ông sư già đang nhập định vậy, tôi đứng nhìn đề hồi lâu.
Nhưng mà khả năng của tôi có hạn, tôi dành nhiều thời gian hàng yêu trừ ma như vậy, đương nhiên học tập trở thành khuyết điểm của tôi. Kỳ thi cuối kỳ lần trước, tôi chỉ được 60 điểm môn vi phân và tích phân, vừa vặn đạt tiêu chuẩn.
Tất cả mọi người đều biết, trong đại học mà 60 điểm thì đại biểu cho việc gì.