Địa Sư Thiếu Nữ: Đại Chiến Dã Nhân Cốc

Chương 8

Khóc một hồi, ông Năm vẫy vẫy tay, mọi người lập tức khởi hành.

Địa hình dần dần lên cao, tầng mây trên trời như một lớp lụa mỏng, sương mù sáng sớm tràn ngập trong núi, không khí mát lạnh. Tôi hít sâu một hơi, cảm giác tứ chi đã khôi phục một ít sức lực, đầu óc cũng tỉnh táo không ít.

Tôi cúi đầu đánh giá bộ ống trúc trên cánh tay, nhìn kiểu gì cũng cảm giác thứ này có vài phần quỷ dị quen thuộc.

Một đường đi thẳng, nhóm thôn dân chẳng nói lời nào, đường núi càng lúc càng cao, cũng càng lúc càng dốc và khó đi. Những thôn dân khiêng cáng tre này đều khỏe như trâu, cứ đi như trên đất bằng vậy.

Sức mạnh này, nếu ra ngoài công trường chuyển gạch, chắc một ngày được ít nhất 1000 lận.

Cuối cùng, phía trước xuất hiện một cái sơn cốc, giữa hai bên vách núi cao chót vót là một khoảng trời bao la, trong cốc mọc chi chít bụi gai. Thôn dân lấy d.a.o r.ự.a ra, ch.ặ.t đứt dây rồi đi theo con đường hẹp đó vào trong cốc, đi khoảng chừng được hai trăm bước, trước mắt hiện ra quang cảnh rõ rệt.

Một thảm cỏ bằng phẳng lớn như một cái sân thể dục, ở giữa còn có một gốc cây đại thụ cao ngất.

Cả đời tôi chưa từng nhìn thấy đại thụ to lớn như vậy, thân cây tráng kiện, đường kính ít nhất là hai mét.

Trên tán cây có chi chít dây leo chỉa dài ra ngoài, chỉa thẳng tới đỉnh vách đá bên cạnh, tựa như một tấm lưới khổng lồ, bao phủ toàn sơn cốc.

Ông Năm vẫy vẫy tay, ý bảo mọi người đặt tôi xuống đất, trong thời gian tôi ngẩn người thì tất cả thôn dân đã vội rời khỏi cốc và đứng canh giữ ở cửa cốc.

Tôi đi một vòng quanh thân cây, đang quan sát nó thật kỹ thì bỗng nhiên có một trận cuồng phong thổi tới, những cành cây nhỏ trên đỉnh đầu run rẩy dữ dội.

Một giây sau, "Ầm" một tiếng, có một bóng đen to lớn giáng xuống từ trên trời, rơi đến bên cạnh tôi.

Dây mây trên đỉnh đầu sinh trưởng rất tốt, chỉ có một vài tia sáng lờ mờ chiếu vào những kẽ hở, đúng lúc chiếu sáng con quái vật trước mặt tôi.

Hai chân nó thẳng đứng, cao khoảng hai mét, cánh tay rất dài, cả bộ lông nó màu đỏ, ác khớp khuỷu tay và đầu gối hướng về phía chúng ta và lõm vào trong.

Càng quỷ dị hơn là mặt nó.

Mặt nó giống mặt người tới bảy phần nhưng miệng rất to, dưới nửa gương mặt kia chính là cái mồm to đang há ra, môi nhếch lên trên, gần như là che mất cái mũi.

Thấy tôi, dã nhân bắt đầu cười to.

"Khà khà khà..."