Địa Sư Thiếu Nữ: Đại Chiến Dã Nhân Cốc

Chương 6

Chuyện này rất kỳ quái, trừ khi bọn họ chiếm được lợi lớn từ trong chuyện này, thà rằng mạo hiểm để mất đi một cô gái cũng không chịu rời khỏi chốn này.

"Tiểu Quyên, con rửa mặt sạch sẽ đi rồi đưa váy cho chị gái này mặc."

"Dạ! Con đi ngay ạ!"

Tiểu Quyên vui vẻ phấn chấn đi vào trong, vợ chồng nhà họ Vương đồng loạt quay đầu về phía tôi, tôi vội ho một tiếng.

"Tôi có thể không đồng ý không?"

"Chuyện này không phải là chuyện cô có đồng ý hay không."

Chị Vương xắn tay áo lên, bước tới nắm cánh tay của tôi.

Ha ha, thân là truyền nhân của Địa Sư, từ nhỏ tôi đã học những kiến thức cơ bản về vật lộn và chiến đấu, hai ba người đàn ông bình thường cũng không phải đối thủ của tôi.

Tôi thuận tay chặn tay chị ta lại, hai cánh tay va vào nhau một cái.

Một giây sau, tôi phát ra tiếng hét thảm thiết.

"Má ơi, cánh tay của chị làm bằng sắt thép à!"

Tôi thật sự không đoán được, một người phụ nữ trung niên bình thường, không có điểm nào nổi bật lại có sức lực lớn như thế.

Rất nhanh sau đó, tôi và Giang Hạo Ngôn bị vợ chồng bọn họ khống chế, anh Vương lấy một nắm thảo dược đã được băm ra, nhét vào trong miệng tôi. Chỉ chốc lát sau, đầu lưỡi tôi tập tức run lên, cả người cứng ngắc, hoàn toàn không có khả năng nhúc nhích

Giang Hạo Ngôn cũng bị đút cho ăn thuốc, rồi bị vứt bên cạnh.

Chị Vương mang mực dầu tới, cẩn thận vẽ lên mặt tôi, vừa vẽ vừa thở dài.

"Cô đừng trách tôi, con cái là thịt trong tim của cha mẹ, tôi không nỡ để con bé Quyên Tử đi nộp mạng."

"Nếu cô tốt số thì sẽ gặp giống dã nhân đực, chắc chắn sẽ không chết đâu."

Việc trang điểm vô cùng phức tạp, chị Vương nghiêm túc tô tô vẽ vẽ một tiếng đồng hồ, mãi cho tới khi trời tối hẳn đi. Anh Vương mới đỡ Giang Hạo Ngôn vào trong phòng khách, đặt cậu nằm lên sofa, sau đó hai vợ chồng mang theo tôi đến từ đường trong thôn.

Trước cửa từ đường có hai ông lão vẻ mặt nghiêm túc, trong đó có một người là ông Năm trong miệng Vương Dương Dương, thấy tôi đến, ông Năm gật gật đầu với hai vợ chồng họ.

"Uhm, hai người về trước đi, sáng sớm ngày mai quay lại tiễn Quyên Tử.”

Dáng người của tôi và Quyên Tử tương tự nhau, hiện giờ mặt lại bị trang điểm y hệt như quỷ vậy, căn bản không thể nhìn rõ ngũ quan, người trong thôn hoàn toàn không hoài nghi.

Vương Tẩu làm bộ lau hai hàng nước mắt, vỗ vỗ tay của tôi, trước khi đi, hai người họ còn ra vẻ lưu luyến không rời.