Ta Bỏ Trốn Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng

Chương 29

Tươi đẹp và trẻ trung.

Mỗi ngày được nhìn thấy khuôn mặt như vậy khiến tâm tình vui vẻ thêm mấy phần.

Ngay cả khi tiểu tổ tông này vừa tự luyến vừa yêu cái đẹp thì Ninh Anh vẫn sẽ nhẫn nại để dỗ dành hắn.

Dù sao người ta vốn đã xinh đẹp, còn cho nàng ăn, cho nàng ở, chưa từng hung dữ với nàng, hàng tháng còn cho tiền đều đặn, sao nàng có thể không dỗ dành hắn được chứ?

Đầu ngón tay chậm rãi đáp xuống môi hắn, Ninh Anh trầm mặc ngắm, thật ra nàng có chút ghen tị, về sau không biết nữ nhân nào có thể có được chiếc túi da tinh xảo này đây.

Hiện tại kinh nghiệm của hắn không tệ, thể lực cũng tốt, dù sao cũng là do nàng tự mình thực chiến dạy dỗ bao lâu nay.

Nàng vẫn nhớ lần đầu tiên nàng cùng hắn nếm trải chuyện nhân gian, lúc ấy ma ma từng dặn dò nàng, cho nàng xem Xuân cung đồ, nàng có thể làm rất tốt, nhưng không ngờ Lý Du lại chưa từng chạm vào nữ nhân.

Ninh Anh ngay từ đầu đã biết mục đích Lý Du mua nàng nhập phủ, năng lực thích ứng của nàng cũng mạnh, nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên chính là thời điểm nam nhân kia kiểm hàng lại vô cùng thẹn thùng.

Thế là đêm hôm đó nàng đổi vai cho Lý Du, mọi chuyện biến thành nàng đi nghiệm hàng của Lý Du.

Tên kia không có kinh nghiệm, còn kêu đau.

Đánh giá tệ!

Hiện tại nam nhân đã từng thẹn thùng kia đang nằm dưới người nàng, nàng biết tất cả những tật xấu trên người hắn, mỗi một chuyện nàng đều biết rất rõ ràng.

Lý Du mười ba tuổi đã kiêu ngạo vô lý, Lý Du mười chín tuổi vẫn kiêu căng như thế, chỉ có điều đã đỡ đi được mấy phần, mấy phần đó là do được nàng dỗ dành mà ra.

Cũng không biết là do nhìn người ở dưới thân khiến nàng cảm thấy ngây ngô hay gì khác, Ninh Anh lúc này lại dỗ ngon dỗ ngọt, muốn kéo bàn tay trong chăn của hắn đặt lêи đỉиɦ đầu, ghé vào tai hắn thì thầm: “Nô tỳ muốn cùng lang quân chơi trò chơi mèo vờn chuột, không biết lang quân có dám chơi hay không?”

Lý Du: ???

Lúc hắn còn không chưa kịp phản ứng, Ninh Anh đã bình tĩnh lấy ra dây cột tóc của mình, buộc hai tay hắn lại.

Lý Du muốn cử động nhưng nàng lại nhẹ nhàng đè xuống, đồng thời cúi xuống cắn lỗ tai hắn: “Lang quân ở dưới, nô tỳ ở trên, rất thú vị đấy.”

Lý Du: ……

Không biết vì sao, lần đầu tiên hắn sinh ra một loại ảo giác kỳ quái, rằng hắn dường như là đồ chơi của nữ nhân này.

Bị cặp mắt màu hổ phách kia nhìn chằm chằm, Lý Du cảm thấy hơi khẩn trương, yết hầu chuyển động, hắn cảnh cáo: “Ngươi chớ có làm loạn.”

Ninh Anh khẽ cười một tiếng, cởi y phục che đi mặt của hắn, Lý Du muốn động đậy nhưng lại bị nàng dùng sức đè xuống.

“Trong lòng của lang quân đang luống cuống phải không?”

“Nói linh tinh, một đại lão gia như ta còn sợ ngươi hay sao?”

Hương hoa lê nhàn nhạt quanh quẩn trong hơi thở của Lý Du, tay của Ninh Anh không an phận chui vào vạt áo của hắn, làn da mịn màng khiến nàng hơi bị thu hút.

Toàn thân Lý Du đều trở nên căng thẳng.

Ninh Anh lặng lẽ vén một góc quần áo lên nhìn trộm đã thấy sắc mặt hắn ửng đỏ, thậm chí ngay cả mang tai cũng đỏ bừng.

Phản ứng của hắn khiến cho tâm lý muốn đùa nghịch của nàng nổi lên, ghé vào l*иg ngực của hắn lắng nghe.

Đêm đó, Lý Du bị dạy dỗ từ đầu đến cuối một lần, Ninh Anh giống như nữ vương bao trùm lấy hắn.

Hôm sau khi hắn tỉnh lại, bên cạnh đã trống trơn.

Lý Du còn hơi buồn ngủ nhìn qua tấm rèm, bên trên xương quai xanh vẫn còn lưu lại dấu hôn của Ninh Anh tối hôm qua.

Nữ nhân này có vẻ hoang dã hơn những gì mà hắn tưởng tượng.