Quách Thị: ???
Lý Cạnh: ……
Thu Thị: ……
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Tần Vương, lão lại giống như bản thân chẳng liên quan gì đến chuyện đó, cẩn thận nhấm nháp món vịt hấp rượu.
Thịt vịt sau khi ngâm rượu trở nên xốp giòn, không còn mùi tanh, vừa cắn vào đã mang theo sự ngọt ngào, đặc biệt êm dịu.
Ba người còn lại trên bàn ba người đều đang nhìn chằm chằm vào lão, trên mặt xuất hiện đủ loại biểu cảm.
Lý Du sợ những lời mình nói ra sẽ làm lão tử nhà mình bị nghẹn, nhẫn nhịn thật lâu mới nói: “Cha, ta từng nghe nói một chuyện rất lạ, không biết cha có hứng thú không?”
Tần Vương hiếu kỳ nói: “Ngươi nói đi.”
Lý Du nghiêm túc nói: “Vào thời Nguyên Hòa, có một người thợ săn kiếm sống bằng nghề săn bắn, trên đường đi săn hắn ta bất ngờ gặp một con bọ cạp hoang hung dữ, nó đã làm hắn ta bị thương. Trong tình thế cấp bách, thợ săn lập tức giương cung bắn gϊếŧ nó, nhưng lại bởi vì bối rối nên không thể kéo được cung, điều kỳ lạ là con thú ấy đã vô thức ngã gục, mất đi sinh mạng!”
Nghe được chuyện lạ này, Quách Thị lên tiếng nói: “Hoang đường, thợ săn kia hoàn toàn không hề kéo cung, ngay cả mũi tên cũng không có, tại sao con bọ cạp lại có thể ngã xuống, còn mất đi sinh mạng?”
Khi bà nói câu này, Lý Cạnh lập tức hiểu ra, không khỏi lộ ra biểu cảm “Tiểu tử ngươi quả thật dám nói” nhìn về phía đệ đệ nhà mình.
Không chỉ là Lý Cạnh, Thu Thị cũng ngầm hiểu, muốn cười nhưng lại không dám.
Tần Vương phản ứng chậm hơn, hiếu kì hỏi: “Thế con bọ cạp ấy ngã xuống rồi chết là do ai làm?”
Lý Du nghiêm túc nói: “Con cũng không biết, dù sao cũng không phải thợ săn làm.”
Tần Vương dường như hiểu ra, nhìn về phía đứa nhỏ nhà mình, hồi lâu sau mới nặn ra một câu: “Ý của ngươi là lão tử nhà ngươi không được, bị cắm sừng, trở thành rùa đầu xanh?”
Lý Du không hề trả lời, chỉ nhìn Lý Cạnh nói: “Chúc mừng đại ca, nhà chúng ta lại thêm một vị muội muội nữa.”
Lý Cạnh: ……
Y yên lặng lộ ra biểu cảm xấu hổ quẫn bách, tiểu tử đừng có kéo ca ruột của ngươi xuống nước chứ!
Bầu không khí đột nhiên có chút kỳ quái.
Phải biết rằng Tần Vương lão nhân cực kỳ để ý đến thể diện, kết quả là bị mấy đứa nhỏ trong nhà chất vấn lão, nói lão không được.
Nếu như Lý Cạnh nói ra lời này chắc chắn sẽ bị lão đánh cho một trận, nhưng ngặt nỗi người nói lại là Lý Du, đây chính là tâm can bảo bối của lão, cho dù không vui thế nào lão cũng phải nhịn.
Quách Thị âm dương quái khí châm chọc: “Thật là kỳ quái, một lão nhân gia tuổi đã bảy mươi còn có thể sinh con, quả thực chưa từng nghe thấy bao giờ.”
Khóe miệng Tần Vương co giật, nhìn bàn thức ăn đầy ắp bỗng dưng không muốn ăn nữa.
Thu Thị hoà giải: “Nếu thật sự là huyết thống của Lý gia thì sao có thể để lưu lạc bên ngoài được, nhưng chuyện này liên quan đến thể diện của vương phủ, cần phải cẩn thận điều tra thêm.”
Quách Thị hừ nhẹ một tiếng, cười như không cười nói: “Tra cái gì mà tra, cho rằng cha của con về già thì không thể sinh được con trai sao.”
Lý Du sợ hai phu thê già cãi nhau, xua tay nói: “Đại ca không phải ở hình bộ sao, tra những thứ này nhất định là sở trường của huynh ấy, không bằng huynh điều tra thêm đi, như vậy cũng khiến cho cha chúng ta an tâm hơn?”
Lý Cạnh: ……
Quách Thị: “Nhị Lang nói đúng đấy, Đại Lang thay cha con điều tra thêm đi, xem xem lão ta có sinh thêm con được hay không.”
Lý Cạnh yên lặng bấm đùi dưới bàn, đây là chuyện rắc rối gì vậy!
Tuy người trong nhà cũng đang hoài nghi Tần Vương bị đội nón xanh, nhưng lão vẫn một mực tin chắc rằng mình càng già càng dẻo càng dai, tự tin vô cùng nói: “Cứ kiểm tra đi, nương tử đó ở Đông thành Nam phường, trong nhà chỉ có một mình nàng, Đại Lang, nếu con rảnh rỗi hãy đi thăm nàng một lần.”