Ta Bỏ Trốn Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng

Chương 22

Đôi phu thê già này có khoảng cách là mười hai thϊếp thất và ba mươi vị tư thứ nữ, quan hệ phu thê đương nhiên không mấy hòa hợp.

May mắn thay, sự ra đời của Lý Du đã làm giảm bớt mâu thuẫn của bọn họ, sự yêu thương của đôi phu thê dành cho đứa con thứ này cực kỳ to lớn, nguyện ý làm mọi cách để nhi tử thỏa mãn.

Tần Vương xưa nay không bao giờ hỏi chuyện chính sự, chỉ muốn sống phóng túng, lão đang kể rằng vài ngày trước thánh nhân đã triệu lão tiến cung để nói chuyện phiếm.

Thánh nhân ghét bỏ lão không có bản lĩnh, nhưng lại may mắn sinh ra hai vị nhi tử có tiền đồ.

Nghe lão tán dương Lý Du không chút keo kiệt, Quách Thị nửa thật nửa giả mỉa mai: “Ngài tự mình biết rõ bản thân kém cỏi là tốt.”

Lý Du cảm giác được có gì đó không ổn, vội vàng hỏi: “Đại ca đã hồi phủ chưa?”

Bà tử đáp: “Đã trở về, đại phu nhân nói chờ chủ tử thay xong y phục sẽ đến ngay.”

Lý Du gật đầu.

Quách Thị nhìn về phía hắn, lo lắng hỏi: “Nhị Lang mấy ngày nay công việc rất bận sao?”

Lý Du bưng chén trà trên bàn lên: “Bẩm nương, con vẫn có thể ứng phó được.”

Tần Vương giống như nhớ ra gì đó, xen vào nói: “Ta vừa nãy quên mất chính sự, hôm qua ta uống rượu với Anh quốc công, hắn rất thích Nhị Lang.”

Lý Du sửng sốt.

Quách Thị suy nghĩ rồi nói: “Nữ nhi nhà Anh quốc công không tệ, nhưng ba vị cô nương đều đã xuất gả, đứa nhỏ nhất mới bao nhiêu tuổi?”

Tần Vương đáp: “Mười một.”

Quách Thị im lặng: “Tuổi tác quá nhỏ, sợ rằng không biết chăm sóc chu toàn.”

Tần Vương không coi trọng việc này: “Chừng hai năm nữa đưa vào phủ cũng không muộn.” Lão nói thêm, “Nếu có thể có mối hôn sự này với Triệu gia thì tiền đồ về sau của Nhị Lang cũng sẽ khá có lợi.”

Lời này khiến cho Quách Thị rất tán đồng: “Bối cảnh của thê gia cường thế thì con đường tương lai của Nhị Lang cũng sẽ suôn sẻ hơn, nhưng tuổi tác của Triệu Tứ Nương còn quá nhỏ, không xứng đôi với Nhị Lang.”

“Điều này thì có sao, nếu như tuổi còn quá nhỏ thì có thể đính hôn trước, nuôi ở nương gia hai ba năm nữa rồi rước về sau cũng không muộn.”

Tần Vương có vẻ rất hài lòng với mối hôn sự này, đừng thấy dáng vẻ trăng hoa khắp nơi của lão mà nhầm lẫn, lão vẫn hiểu thê là thê, thϊếp là thϊếp, lão vô cùng rõ ràng.

Trong lúc hai vị trưởng lão đang thảo luận sôi nổi về Triệu Tứ Nương của Anh quốc công phủ, Lý Du lại im lặng vuốt ve chén trà.

Hắn không có ấn tượng gì về Triệu Tứ Nương.

Một nữ lang nhỏ hơn hắn tám tuổi, có lẽ còn yếu ớt hơn hắn.

Lý Du hắn là người đi đâu cũng muốn được dỗ dành, cưới một tiểu nữ oa vào phủ không phải đang tự tìm phiền phức cho mình hay sao?

Đúng lúc này, phu thê Lý Cạnh đi đến.

Nghe được trong phòng đang đối thoại sôi nổi, y vén màn cửa lên, cười nói: “Cha nương đang nói gì vậy, sao náo nhiệt quá?”

Thu Thị cũng đi theo vào nhà, hai phu thê hành lễ với hai người Tần Vương.

Lý Du đứng dậy kêu một tiếng đại ca đại tẩu, sau đó cũng hành lễ với phu thê Lý Cạnh.

Tần Vương phất tay, hai phu thê bèn ngồi xuống ghế.

Lý Cạnh mặc chiếc áo bào giao lĩnh xanh lá cây, đoan chính ổn trọng.

Ngoại hình của y giống với Quách Thị hơn, không giống Lý Du tinh tế xinh đẹp như Tần Vương, ngay từ khi còn trẻ đã là một tiểu tử đoan đoan chính chính, trên người không hề có vẻ yếu ớt gì đó giống Lý Du.

Tần Vương nói chuyện muốn kết thân với Anh quốc công với y.

Quách Thị cho rằng đối phương còn quá nhỏ, Lý Cạnh cũng cảm thấy thế, bèn nói: “Cưới nương tử nên lấy người có đức, bối cảnh nhà Anh quốc công đương nhiên rất tốt, nhưng hai phu thê có thể làm bạn đến già hay không còn phải nhìn xem phẩm hạnh của gia đình nữ tử thế nào.”