Trong phủ có rất nhiều chủ tử, ngoài hai người con trai do lão Vương phi Quách Thị sinh ra, Tần Vương còn nạp mười hai thϊếp thất.
Không chỉ có thế, tình nhân bên ngoài của lão còn nhiều vô số kể, do đó Lý Du ngoại trừ đồng hương và huynh đệ, hắn còn thêm ba mươi bốn mươi tỷ muội, thậm chí đến bây giờ hắn vẫn không thể nhận mặt hết.
Chiến tích phong lưu của Tần Vương lão nhân ai cũng có thể thấy được.
Mặt trời chói chang, trong sân ngập tràn xuân ý dạt dào, lão Vương phi Quách Thị đang ngồi trên giường nói chuyện với tức phụ trưởng Thu Thị.
(*tức phụ: con dâu; tức phụ trưởng: con dâu trưởng)
Thu Thị xuất thân danh môn, là thê tử duy nhất của thế tử Lý Cạnh.
Nàng ấy rất biết cách đối nhân xử thế, không những được lòng phu quân mà còn được lão Vương phi sủng ái, hiện tại nàng ấy là người chưởng quản gia nghiệp trong vương phủ, lão Vương phi đã lui khỏi vị trí đó nhiều năm.
Hai người đang trò chuyện sôi nổi thì nghe tỳ nữ đến báo, nói đại nha hoàn Ninh Anh bên Tây Nguyệt Các tới.
Quách Thị gật đầu, chỉ chốc lát sau Ninh Anh đã được tỳ nữ mời đến phòng, nàng tự nhiên thi lễ với hai người.
Quách Thị mặc một bộ y phục trắng thuần, mặt mũi hiền lành.
Tay bà cầm tràng hạt nhìn Ninh Anh, nha đầu này mặc y phục nhẹ nhàng tao nhã, dáng người mảnh mai, tính tình điềm đạm, trông rất đoan chính không hề lỗ mãng.
Dù gì cũng đã được ma ma trong cung dạy dỗ nên khí chất và phong thái trên người là thứ mà những tỳ nữ bình thường không có.
Quách Thị hài lòng dời mắt đi, nhẹ giọng hỏi: “Mấy ngày gần đây Nhị Lang ăn không ngon sao?”
Ninh Anh kính cẩn đáp: “Bẩm Vương phi, chủ tử ăn uống rất tốt.”
Quách Thị gật đầu, lại tiếp tục hỏi về cuộc sống hàng ngày của Lý Du, Ninh Anh lần lượt trả lời từng cái một.
Lão nhân gia tính tình ôn hòa, quanh năm ăn chay niệm Phật, sớm đã không còn tính tình giống như người trẻ tuổi, xử lý bất cứ chuyện gì cũng tương đối phật tính, nếu không cũng sẽ không để cho Tần Vương để lại ba mươi tư thứ nữ.
Ninh Anh lúc này vô cùng đoan trang, không hề ỷ sủng mà kiêu, danh tiếng trong phủ khá tốt, nếu như được Lý Du nâng đỡ, hắn nâng nàng lên từ nha hoàn thông phòng thành thϊếp thất cũng không phải không thể.
Vì vậy, Quách Thị nhìn về phía Thu Thị, nói: “Sang năm Nhị Lang sẽ làm quan lễ, trưởng thành rồi thì nên dựng thϊếp sinh con, con là đại tẩu thì cần chú ý cho Nhị Lang.”
Thu Thị cười nói: “Nương nói đùa rồi, Nhị Lang vừa tuấn tú lại có tài hoa, có hết người này tới người khác tới cửa cầu hôn, ngay cả ngưỡng cửa cũng đã bị dẫm đến sắp hỏng, ta cần gì phải lo lắng chứ.”
Quách Thị xua tay: “Thế gia quý nữ đúng là không ít, nhưng phải có phẩm hạnh tốt mới được.” Dứt lời lại nhìn về phía Ninh Anh, “A Anh mấy năm nay hầu hạ Nhị Lang không tệ, ngươi đã vào phủ theo hắn sáu năm, nhất cử nhất động đều rõ ràng, nếu không xảy ra chuyện gì quá đáng, ngày sau ngươi có thể trở thành thị thϊếp cũng là điều đương nhiên.”
Đây là một vinh hạnh lớn lao.
Thu Thị cũng nhìn về phía Ninh Anh, nhắc nhở: “Nhưng dù sao cũng chỉ là nô tịch, trước khi chủ mẫu vào cửa không được sinh ra phụng tử tâm tư, như vậy mới có thể tồn tại được lâu dài.”
Ninh Anh ôn nhu đáp lại, vẻ mặt kính cẩn nghe theo khiến người ta không thể nhìn thấu tâm tư.
Nàng từ trước đến nay đều ăn nói mềm mỏng, dáng vẻ đoan chính, từ lão Vương phi đến nô tỳ không ai nói nàng là người không tốt, trên người nàng hầu như không tìm ra được một chút sai lầm, ngay cả Lý Du là người khó hầu hạ như vậy cũng bị nàng dỗ dành ngoan ngoãn.