Ta Bỏ Trốn Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng

Chương 6: Nha đầu thông phòng Ninh Anh (1)

Mọi thứ trong phòng ngủ đã được quét dọn ngăn nắp, Mỹ Nguyệt bưng chậu đồng ra, Ninh Anh đi về phía phòng ngủ, vòng eo thon thả như liễu rủ trong gió.

Xuân Lan cũng bưng chậu đồng đi ra, khi đi ngang qua nàng ta, Ninh Anh bỗng nhiên nhéo eo của nàng ta, trêu chọc: “Ăn ít thôi, lang quân thích eo nhỏ.”

Những lời này khiến Xuân Lan đỏ ửng mặt, cúi đầu vội vàng lui ra.

Ninh Anh không nhìn sự xấu hổ của nàng ta, tiến vào phòng ngủ kiểm tra, duỗi một ngón tay quẹt một vòng quanh bàn, không có chút bụi nào.

Nàng chậm rãi ung dung kiểm tra phòng hết một lần, lại trải lại giường chiếu.

Tối hôm qua hai người mới làm chuyện mưa gió trên chiếc giường này, Ninh Anh thích túi da kia của Lý Du, dù sao thì không có nữ nhân nào có thể cưỡng lại được dáng vẻ tuổi trẻ tràn đầy sức sống thanh xuân như thế.

Một vòng eo săn chắc, một đôi chân dài thẳng tắp, và…nhiệt huyết không ngừng nghỉ.

Nếu là năm ngoái, Ninh Anh sẽ cảm thấy chỉ cần sống thế này thì cũng coi như tạm chấp nhận, nhưng sau khi bị phong hàn sinh bệnh, nàng đã nhớ lại không ít chuyện cũ.

Nàng không phải người ở nơi đây.

Một người phụ nữ hiện đại xuyên không thành một nữ đồng mười tuổi, lúc ấy nhà nữ đồng mất mùa bị phụ mẫu bán cho người môi giới, khi bị bán đến kinh thành, Ninh Anh đã ngã đập đầu xuống đường trong lúc chạy trốn, tiếp theo thì mơ mơ hồ hồ bị Lý Du mua vào trong phủ.

Mùa đông năm ngoái, nàng bị sốt cao sinh bệnh, sau khi bình phục thần trí trở nên tỉnh táo, người phụ nữ hiện đại nào có thể chịu được cảnh làm nô làm tỳ, một chồng nhiều vợ đa thê nhiều thϊếp đây.

Ninh Anh tự nhận bản thân không thể thay đổi quy tắc của thời đại này, nhưng chạy trốn thì vẫn có thể.

Chợt nghe bên ngoài truyền đến giọng nói của nhũ mẫu Thôi thị, Ninh Anh lấy lại tinh thần lên tiếng, ra ngoài dò xét tình hình.

Thôi thị ngày thường nhìn rất phúc hậu, mặc một chiếc áo bào xanh sẫm, trên khuôn mặt tròn tràn đầy ý cười.

Ninh Anh thi lễ, gọi bà ấy một tiếng Thôi ma ma.

Thôi thị nói: “Vừa nãy bên Phúc Thọ Đường sai người đến truyền lời, nói rằng lão Vương phi gọi ngươi tới đó một chuyến.”

Phúc Thọ Đường là nơi ở của lão Vương phi Quách Thị, Ninh Anh thăm dò: “Thôi ma ma có biết lão Vương phi vì sao lại gọi nô tỳ tới không?”

Thôi thị nói: “Ngươi đừng khẩn trương, lão nhân gia chỉ muốn hỏi thăm tình hình của Nhị Lang mấy ngày gần đây thôi, ngươi chỉ cần trả lời chi tiết chút là được.”

Ninh Anh đáp lại.

Thôi thị: “Đi ngay đi, đừng chậm trễ.”

Thế là Ninh Anh cùng Mỹ Nguyệt đi tới Phúc Thọ Đường một chuyến.

Lão Vương phi Quách Thị tuổi gần bảy mươi, chỉ sinh được hai người con cho Tần Vương.

Trưởng tử Lý Cạnh năm nay năm mươi hai, giữ chức Hình bộ Thượng thư, Lý Du đích thứ tử mới mười chín ——Thời điểm Quách Thị sinh Lý Du đã năm mươi tuổi.

Nhị thúc gần mười chín tuổi còn nhỏ hơn đám điệt tử* nhà mình một cái đầu.

(*điệt tử: cháu họ)

Trong phủ, Tần Vương và Quách Thị vô cùng chiều chuộng hắn, huynh trưởng Lý Cạnh cũng tận lực đáp ứng tất cả những nhu cầu của hắn, hơn nữa Lý Du năm gần mười tám đã đạt được chức Trạng Nguyên, ngay cả thiên tử cũng tán thưởng, tiền đồ tương lai không thể kể xiết, một đường đi lên.

Phúc Thọ Đường ở gần phía đông của Thủy Nguyệt Hiên, từ Tây Nguyệt Các đi qua phải mất rất nhiều thời gian.

Ninh Anh mặc dù đã vào phủ sáu năm nhưng chưa từng đi tới phủ Tần Vương, bởi vì trong hoàn cảnh bình thường, nha hoàn không được phép chạy lung tung, không có quy củ.

Cho dù gặp phải chủ tử trong phủ thì cũng phải cúi đầu né tránh.