Thiếu niên đẹp trai như vậy đi đâu cũng triệt để thu hút sự chú ý của người khác, huống chi năm ngoái hắn còn đạt được Trạng Nguyên, đê
n thánh nhân ưu ái, khiến cho Tần Vương mở mày mở mặt.
Thông thường những người tuấn lãng như thế đều có chu
t tật xấu, ví dụ như tự cho mình là siêu phàm.
Ninh Anh mặc quần áo cho hắn, Lý Du nhìn bản thân mình trong gương đồng.
Thiếu niên kia khí phách hiên ngang, lông mày rậm, mắt một mí, tư thái cao gầy lại phong lưu, quả thực không thể bắt bẻ.
Hắn không hề che giấu sự hài lòng với bản thân mình chút nào.
Ninh Anh ở một bên vuốt phẳng quan bào, lộ ra một nụ cười thân thiện tiêu chuẩn, khen ngợi: “Dáng vẻ của lang quân chỉ sợ ở trong kinh khó tìm được người thứ hai.”
Nghe được lời khen này khiến cho toàn thân Lý Du cảm thấy cực kỳ vui sướиɠ, lại hỏi ngược lại: “Thế Yến Tam Lang của Hoài Âm Hầu phủ so với ta thì thế nào?”
Yến Tam Lang được công nhận là đệ nhất mỹ nam trong kinh, hắn tra hỏi như vậy, rõ ràng là đang đào hố chôn nàng.
Ninh Anh thoáng ngẩn người, cười nhẹ nhàng đáp: “Lang quân khiêm tốn rồi, Yến Tam Lang chỉ có bề ngoài mà không có tài năng thực sự, sao có thể so sánh với lang quân.”
Ngụ ý rằng Yến Tam Lang mặc dù mỹ mạo hơn người nhưng không thể tài hoa bằng hắn.
Lý Du rất hài lòng với câu trả lời này, lại hỏi: “Thế so với Nhị Lang của Thu gia thành Đông thì thế nào?”
Ninh Anh nhanh nhẹn đáp: “Thu Nhị Lang đã có tài lại có mạo, nhưng lại xuất thân từ một gia đình tứ phẩm, nên cũng không được xem ra gì.”
“Lang quân khác với hắn, dòng họ hoàng thất, về sau được phong quận vương cu
ng không phải không thể. Huống hồ lang quân còn được thánh nhân tán thưởng, tiền đồ ngày sau Thu Nhị Lang sao co
thê
theo kịp.”
Lời giải thích này khiến Lý Du cực kỳ vui vẻ.
Hắn ngẩng cao đầu, xốc thẳng ống tay áo, tinh thần phấn chấn nhìn mình trong gương đồng, không khỏi bắt đầu sinh ra tư thái kiêu căng người người đều yêu ta.
Phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa sáng, tỳ nữ đến truyền lệnh, Ninh Anh hầu hạ Lý Du đến thưởng thức.
Một số loại thức ăn được bày ra trên bàn lớn, có trứng chim bồ câu luộc, hồ bánh, còn có canh cá diếc được đặt trong cái chén nhỏ.
Nước dùng có màu trắng sữa, rau tươi xanh để ở tô men ngọc, vài lát bột mì trắng tinh nằm lọt trong nước canh nồng đậm thơm ngon.
Tô điểm bởi một chút cẩu kỷ và hành thái, khiến người nhìn thấy vui mắt.
Lý Du là một người rất đặc biệt, ăn uống phải đủ cả màu sắc lẫn hương vị mới hợp ý.
Chén bánh bột kia trông khá ngon miệng.
Sau khi Lý Du rửa tay sạch sẽ, Ninh Anh mang thìa và đũa tới.
Hắn cầm lấy thìa múc một muỗng đưa vào miệng, nước canh thơm ngon nồng đậm, thấm nhuận từ đầu lưỡi lăn tới yết hầu, mịn màng kéo dài.
Hương vị tuyệt vời.
Đặt thìa xuống, Lý Du lại húp một miếng mì, nước súp không có chút bổ dưỡng khiến hắn luôn cảm thấy hơi nhạt nhẽo.
Hắn nhíu mày để đũa xuống, làm một động tác cho lui.
Ninh Anh thấy hắn không thi
ch, ánh mắt liếc nhìn qua mặt bàn, dò hỏi: “Lang quân có muốn dùng cháo không?”
Lý Du cầm khăn lau miệng, không trả lời.