Địa Sư Thiếu Nữ: Bút Tiên Kinh Hồn

Chương 7

Cuối cùng, "phụt" một tiếng, bóng đèn lại tắt hết.

Lúc đèn sáng lên lần nữa, tôi hưng phấn nhìn xem cảnh tượng trước mắt.

Thế nhưng chẳng có hình ảnh ma quỷ quẩy tung nóc như tôi tưởng tượng, trong phòng hoàn toàn im ắng, vẫn chỉ có nhân viên công tác của đoàn phim như cũ, một tên ác quỷ cũng không có.

Nhưng mà vẻ mặt của mọi người rất quái lạ, họ nhìn chằm chằm về hướng cái giường.

Chỉ có đạo diễn nhìn màn ảnh, tức giận tới mức hét chói tai.

"Diệp Nhiên đâu, sao lại không thấy Diệp Nhiên nữa rồi!"

Tiểu Triệu dùng tay che miệng, sắc mặt trắng bệch, vỗ vỗ bả vai đạo diễn rồi chỉ về phía góc tường.

Tôi vừa quay đầu đã thấy ở dưới gầm giường trong góc tường, có một bóng người, một đôi chân trắng bệch mang đôi dép lê màu hồng nhạt đang duỗi ra ngoài, kế bên chân là một vũng nước thật lớn.

Hiện trường lập tức an tĩnh lại.

Chỉ trong thời gian ngắn, Diệp Nhiên thế mà lặng yên không tiếng động, chạy tới nằm dưới sàn. Đạo diễn nắm chặt Thánh Giá trước ngực, khoa tay múa chân vài cái, kêu người gọi Diệp Nhiên đi ra đây.

Gọi vài câu, Diệp Nhiên không có phản ứng, đạo diễn gọi Tiểu Triệu.

"Đi kéo cô ta ra đây."

Mấy người đi tới, giữ chặt mắt cá chân của Diệp Nhiên, kéo cô ta ra ngoài, Diệp Nhiên vẫn nằm yên không nhúc nhích như cũ, cho dù có hai người cao to lực lưỡng kéo cũng không thể kéo cô ta xê dịch được chút nào.

"Đạo diễn, kéo không được..."

Đạo diễn nuốt nước miếng, mạnh miệng hô to: "Kéo không được thì gọi thêm người phụ, nói tôi có ích gì chứ?"

Hai anh trai quay phim cũng đi tới, bốn người cùng kéo cái thân lòi ra ngoài của Diệp Nhiên nhưng Diệp Nhiên vẫn nằm ở dưới gầm giường như cũ, không nhúc nhích tý nào, mọi người bắt đầu sợ hãi rồi.

Anh trai quay phim lui về sau hai bước, cầu xin đạo diễn.

"Hay là gọi Kiều Mặc Vũ đến xem đi?"

"Câm miệng!"

Đạo diễn hung hăng trừng cậu ta, ông ta vừa mới kêu tôi cút, bây giờ lại kêu ông ta kêu tôi hỗ trợ, chắc chắn không hạ mình được.

Đạo diễn khoát tay, ý bảo trợ lý Tiểu Triệu ngồi xổm xuống.

"Có phải bị thứ gì đó giữ lại hay không, cậu chui xuống gầm giường xem đi."

Tiểu Triệu: "Hả?"

"Còn không mau đi!"

Đạo diễn dùng lực đẩy Tiểu Triệu một cái, Tiểu Triệu quỵ xuống một cái, ôm đầu gối té lên trên mặt đất.

"Ai nha, đạo diễn, tôi bị trật mắt cá chân rồi, không động đậy được."

"Shit! Các người toàn là một lũ phế vật!"

Đạo diễn hít sâu một hơi, bước mấy bước đến bên cạnh Diệp Nhiên, ngồi xổm người xuống để nhìn vào gầm giường.