Bà Ngô cũng không khác gì vυ' nuôi của Thành Luân. Bà nhìn anh từ nhỏ tới lớn giống việc ông bà Dương ở bên Viên Hân vậy. Vì thế, bà có thể tự tin rằng bà có chút hiểu rõ tính tình của anh.
Có không ít lần bà nhìn thấy ánh nhìn vụиɠ ŧяộʍ của anh dành cho con gái mình. Đó bao gồm say mê và muốn kiểm soát. Chỉ là đứa này theo đuổi thì đứa kia chạy biến mất không khác gì mèo bắt chuột.
Có nhằm thứ phải có người thứ ba thúc đẩy thì tình cảm tụi nhỏ mới tiến triển được.
Bà Ngô đã bàn kế sách với bà Dương nên mới có cuộc nói chuyện ngày hôm nay. Dùng thương cảm đánh thức phần ngu muội của Thành Luân. Nếu không họ sợ rằng sẽ có một ngày Viên Hân không chịu nổi mà bỏ anh đi, hay chính anh sẽ làm chuyện xằng bậy khác.
Bà Ngô lén liếc nhìn gương mặt thất thiểu của Thành Luân, sau đó nói tiếp:
“Tôi biết cậu Thành Luân có rất nhiều sự lựa chọn tốt hơn. Con bé nhà tôi không biết cách chiều chuộng người khác. Mọi thứ nó làm đều hết sức âm thầm nên luôn nhận phần thiệt về phía mình. Nhưng tính nó đã chọn thì sẽ kiên trì tới cùng. Và nó chọn cậu. Tôi nghĩ cậu cũng đã biết điều này từ lâu.”
“Vâng, con biết ạ.” Anh thẳng thắn thừa nhận. Anh tôn trọng bà Ngô từ lúc còn nhỏ, xem bà không khác gì người mẹ thứ hai nên mỗi khi đứng trước mặt mẹ mình và bà thì anh chẳng bao giờ nói dối nửa lời.
Bà Ngô khịt mũi một cái, giọng dần nghẹn lại:
“Tôi cũng đã từng mong cuộc hôn nhân này sẽ là phần thưởng lớn nhất dành cho sự kiên trì của nó. Nhưng cậu có nhận ra đã bao lâu rồi nó không cười tươi như trước không? Đã bao lâu nó không vì bản thân chọn cho mình thứ nó yêu thích?”
Thấy anh im lặng, bà tiếp tục tấn công:
“Hôn nhân là sự xây dựng từ hai phía. Một người quá nhiệt tình nhưng một người lại quá vô tâm sẽ khiến hạnh phúc bị sứt mẻ. Liệu cậu có hiểu ý tôi muốn nói không?”
Một lát sau, Thành Luân đi ra khỏi phòng của mẹ vợ. Khi cánh cửa đóng lại, cánh tay anh cũng đồng thời run rẩy. Từng lời nói của mẹ vợ không khác gì dao găm đâm vào nơi sâu nhất trong lòng anh.
Từ khi nào Viên Hân đã đánh mất nụ cười từng rất ngọt ngào?
Từ khi nào cô dẹp bỏ sự nghiệp yêu thích của mình?
Từ khi nào cô lại trở nên rụt rè hơn?
Chẳng phải từ lúc cô kết hôn với anh sao!
“Nếu có một ngày cậu không muốn ở bên con gái tôi thì cứ nói. Tôi sẽ rước con bé về. Hôn nhân cả đời là quá dài. Tôi không muốn con bé cứ mãi chịu ấm ức. Mong cậu hiểu lời tôi nói hôm nay.”
Anh không biết mình đã trả lời mẹ vợ như thế nào, hay chỉ cúi chào một cái rồi chạy trốn. Nhưng anh chưa từng có ý định sẽ buông tay Viên Hân khi bắt đầu cuộc hôn nhân này.
Thành Luân chợt nhớ lại những lần kỷ niệm lúc anh chỉ muốn giữ mối quan hệ anh em cùng nhà. Cô là người con gái duy nhất được tự do ra vào phòng của anh. Cô giúp anh ủi phẳng quần áo, đặt túi thơm khiến những thứ trên người anh đều mang mùi hương tự nhiên dịu nhẹ.
Chẳng bao giờ anh có thể quên được những bữa cơm cô cố tình chuẩn bị sẵn. Chợt anh phát hiện ra rằng khẩu vị của cô hiện tại cũng đã thay đổi. Chẳng lẽ cô cảm thấy cuộc hôn nhân này quá nhạt nhòa khiến cô chán nản sao?
Nhớ tới lời của Tuấn Triết từng nói làm Thành Luân không khỏi nghĩ tới kết quả xấu nhất. Nhưng có thể trách ai được bây giờ. Vì anh chính là một người chồng tồi tệ.
Anh muốn đè nén sự kiểm soát của mình. Anh từ chối phần bản ngã này nhưng lại thành ra có hành động vô tâm quá đáng với cô vợ nhỏ.
Nhưng phải thừa nhận thế nào khi anh không thể phân biệt được liệu mình có thật sự yêu cô hay không?
Anh ở bên cô vì một phần trách nhiệm. Nếu không có trách nhiệm đó thì anh và cô sẽ ra sao?
Tuy nhiên khi nghĩ tới việc cô sẽ cùng một người khác kết hôn lại khiến tim anh thắt lại. Hệt như thời đi học anh luôn thấy khó chịu với những tên có ý đồ với cô. Vậy đây có phải là yêu không?
Anh cặp kè với người này và người khác nhưng ánh mắt lại dõi theo cô. Khi thấy cô ghen thì anh nhất định sẽ vui vẻ cả ngày.
Giờ nghĩ lại, anh không khác gì một gã tồi từ lúc chưa kết hôn đến cả khi đã kết hôn. Rõ ràng có rất nhiều cách để xác định tình cảm nhưng anh lại lo sợ và dè chừng đủ đường rồi khiến người con gái quan trọng ấy rơi vào sự đau khổ.
Thành Luân cố nén lại cơn khó chịu ở tim. Anh chỉnh đốn lại y phục và chuẩn bị đi xuống nhà dưới để tìm Viên Hân. Nào ngờ lúc này người hầu nam hớt hải chạy từ xa tới rồi thở từng quãng hết hơi.
“Cậu… Cậu chủ… Không ổn…”
“Chuyện gì?” Anh đứng im tại chỗ với ý định chờ người hầu nam lấy lại dưỡng khí, nhưng không hiểu sao trong lòng lại nóng như lửa đốt.
“Cô chủ… Cô chủ đang bị vị tiểu thư nào đó mắng chửi…”