Hôn Nhân Tội Lỗi: Sưởi Ấm Con Tim Đầy Vết Cắt

Chương 21: Đi Thử Váy

Mẹ của Thành Luân rất thích tổ chức tiệc tùng. Vì thế một tháng kể đến cũng phải tầm mười cái. Nhưng lý do quan trọng không kém đó chính là gắn kết các mối quan hệ làm ăn lại với nhau giữa các cổ đông.

Khi Thành Luân vẫn chưa lấy vợ thì đây cũng là một dịp đặc biệt để các quý phu nhân mang con gái họ đến với niềm mong ước có thể lọt vào mắt xanh của anh. Sau khi lễ kết hôn diễn ra, có không ít người đã từ bỏ và chỉ đến vì muốn hợp tác với nhà họ Dương. Dù vậy cũng còn một số người vẫn giữ suy nghĩ trèo lên cây cao.

Viên Hân không khỏi nhớ tới kiếp trước bản thân từng chút thay đổi cũng bởi vì phải thể hiện mặt mũi và tính cách quật cường khi đối phó với những người có hàm ý sâu xa. Còn bây giờ cô lại cảm thấy mệt mỏi.

Thành Luân về nhà từ sớm, sau đó đưa Viên Hân đến tiệm trang điểm hàng đầu. Anh nhờ người bạn của mình phải chính tay họa mặt cho cô, cũng như chọn ra bộ y phục phù hợp nhất.

“Đơn giản một chút cũng được rồi anh.”

Viên Hân chặn lời của Thành Luân lại khi anh từ chối đến cái váy thứ tám trong tiệm. Việc này vốn chẳng giống như những gì cô đã từng trải qua.

Kiếp trước, cô luôn phải tự chuẩn bị một mình. Còn anh chỉ nhẹ nhàng bảo cô cứ thoải mái sắm sửa trong thẻ tín dụng. Để không làm anh mất mặt nên cô cố gắng biến bản thân trở thành phượng hoàng. Nhưng là một phượng hoàng bơ vơ bị gãy cánh. Vì phần lớn cô đều phải tự đến bữa tiệc một mình.

Công việc của anh quá bận rộn. Bận đến mức bữa tiệc đã gần tàn thì mới thấy anh xuất hiện. Anh chào hỏi một số người, bàn bạc chuyện thương trường với họ rồi mới xin phép đưa cô về trước. Chẳng trách họ luôn chờ đợi cái ngày cô bị đá văng khỏi nhà họ Dương.

Viên Hân chẳng thích tiệc tùng. Cô chính là cô gái thích ôm lấy suy tư của bản thân và chìm đắm trong thế giới quen của riêng mình. Chỉ như thế, cô mới tìm ra được hướng đi tốt nhất cho các dự án.

Càng lúc cô càng phát hiện cô đã đánh mất bản thân quá nhiều. Cô thích một bữa tiệc ấm cúng quây quần bên gia đình. Cô thích cả hai ôm nhau trên ghế và xem bộ phim hay. Cô thích cùng nhau nấu ăn. Nhưng những thứ đơn giản này lại nghe có vẻ quá xa xỉ.

Viên Hân nhìn mình trong gương, có cảm giác lần trang điểm này khác hẳn với dáng vẻ mình thường trưng ra trong các bữa tiệc. Nếu là lúc trước, ắt hẳn cô sẽ yêu cầu họ làm theo phong cách tây sang trọng. Nhưng lần này người lên tiếng chính là Thành Luân. Và cô đang không khác gì một cô gái đáng yêu xinh xắn.

Dù vậy trông lại vô cùng phù hợp!

Thành Luân cũng đã chọn được bộ váy mà anh ưng ý. Chiếc váy trắng cổ chữ V gồm hai lớp. Lớp trong trắng ngà ẩn phía sau lớp bên ngoài trong suốt có các họa tiết hoa lớn to được thêu bằng tay. Cánh tay phồng nhẹ mang lại độ thanh lịch cuốn hút cũng không kém phần đáng yêu.

Viên Hân nhìn bộ váy được móc trong phòng thay đồ thì thoáng sững sờ. Cô cố để cánh tay mình không run rẩy mà chạm vào nó. Cô vẫn còn nhớ như in chiếc váy này. Đây là thứ cô để mắt tới đầu tiên, nhưng sau đó lại chọn qua mẫu mã sang trọng quý phái khác. Cuối cùng Đan Vy lại mặc đúng chiếc váy màu trắng ấy để đi gặp Thành Luân.

Lần này, Viên Hân đã trở thành người mặc nó. Từ lúc phát giác bản thân có thể thay đổi số phận, cô cũng đã chứng kiến một vài chuyện không còn như lúc trước. Đặc biệt là cách đối xử của Thành Luân với cô. Dường như anh trở nên niềm nở và chủ động thân mật hơn. Nhưng liệu nó sẽ vẫn như thế khi Đan Vy trở về chứ?

Nhận ra bản thân lại ôm một tia hy vọng, Viên Hân nhanh chóng đánh tan nó. Cô không muốn mình lại trở về như kiếp trước. Làm một con ngốc đanh đá.

“Tôi có thể đổi bộ váy khác không?”

“Vì sao lại muốn đổi?”

Giọng nói của Thanh Luân bất ngờ vang lên ở phía sau lưng khiến Viên Hân bất ngờ. Cô cứ tưởng nhân viên vẫn đang túc trực ở đây nên mới dò hỏi.

Vốn dĩ anh nên ở bên ngoài chờ đợi, nhưng lại cảm thấy tính kiên nhẫn của mình hầu như không có khi đυ.ng phải chuyện của cô vợ nhỏ. Vì thế anh muốn tiến vào xem xét. Dù sao cũng là vợ mình, hai người ân ái bao nhiêu lần nên cũng chẳng cần phải ngại ngùng chi nữa. Vậy mà nhân viên bảo rằng cô đang thất thần ở bên trong.

Cho tới khi anh tự mình vén màng thì lại nghe câu yêu cầu đổi đồ từ cô. Chẳng lẽ mắt thẩm mỹ của anh không hợp ý cô sao?

“Em không thích nó à?”

Thành Luân thẳng thừng bước vào phòng thay đồ. Cả không gian chỉ riêng hai người vô cùng mờ ám. Nhân viên cũng biết điều mà tự động cách ra xa khỏi khu vực này.

Viên Hân lắp bắp: “Em… Sao anh lại vào đây?”

“Sao anh không thể vào đây?” Anh khó hiểu hỏi lại, sau đó lẳng lặng nhìn gò má hồng càng lúc càng đỏ bừng lên của cô rồi từ tốn hỏi lại: “Em không thích nó sao?”

Viên Hân nhìn lại chiếc váy, nhẹ nhàng đáp: “Em thích, nhưng có lẽ nó phù hợp với một người khác hơn.”