Bà nội Tô rơi lệ, trong lòng có khổ nói không nên lời, ngay cả thằng Ba cũng cảm thấy bà ta làm sai, bà ta làm như vậy còn không phải vì mọi người hay sao? Chẳng lẽ bà ta không phải vì thằng Hai sao? Trong nhà thằng Hai có một tai tinh như vậy, làm sao có thể hạnh phúc? Bà ta bức nó, thủ đoạn có chút không quang minh, nhưng ý định ban đầu còn không phải vì nó sao? Nó là do bà ta sinh ra, nào có mẹ ruột không thương con của mình, lúc nó sinh ra, bà ta cũng rất vui, ngậm trong miệng sợ tan.
Hiện giờ, thằng Hai vì gia đình nhỏ của mình, có thể vứt bỏ bà ta.
Lại nhìn thằng Cả, chỉ vì một trăm tệ, mà nó có thể nhẫn tâm như vậy, chẳng lẽ nó đã quên năm đó vì cưới vợ cho nó, trong nhà đã đem hai trăm tệ còn sót lại ném ra ngoài làm lễ hỏi cho nó sao? Đây là tiền do thằng Hai làm công ngắn hạn bên ngoài nửa năm, rồi bán thêm một con heo mấy con gà, mới tiết kiệm nên, nó đã quên hết rồi sao?
Bây giờ phải tách hộ sao lại có thể ích kỷ đến mức độ này? Bà ta hung hăng trừng mắt về phía Lưu Chiêu Đệ, chắc chắn là vợ của thằng Cả giật dây, nếu không lấy sự hiếu thuận của thằng Cả đối với gia đình, khẳng định sẽ không làm chuyện thất đức, không để ý tình nghĩa anh em như vậy.
Đừng tưởng rằng sinh sớm, là có thể ở cái nhà này quơ tay múa chân, bà ta còn chưa chết đâu!
Bà nội Tô nghiến răng nghiến lợi, tức giận tới mức ngực đau.
“Mẹ, tách hộ không có nghĩa là nhà sẽ chia năm xẻ bảy, các con đều sẽ hiểu thuận với mẹ và cha. Tô Thành Tài ở bên an ủi bà ta.
Trái tim đau đớn của bà nội Tô lúc này mới hòa hoãn lại, vẫn là con trai út hiếu thuận, con trai lớn con trai thứ hai sau khi có vợ, đều để bà lão này sang một bên.
Chuyện tách hộ của ông nội Tô không bị bà nội Tô cắt ngang. Tách hộ là chuyện đã quyết không thể bỏ dở giữa chừng. Hơn nữa thằng Ba nói rất đúng, tách hộ thì đã làm sao? Không có khả năng bởi vì tách hộ mà gia đình này lại chia năm xẻ bảy, bọn nó vẫn là anh em, vẫn là con của bọn họ, nói đến cùng cũng không dứt bỏ được mối quan hệ máu mủ này.
Vậy thì tách hộ đi, hy vọng rằng có thể vãn hồi lại trái tim lạnh lẽo của thằng Hai, cũng chỉ mong sao không thật sự trở thành người xa lạ.
"Tiền cứ quyết định như vậy đi, ba và mẹ các con một trăm, thằng Ba hai trăm, thằng Cả thằng Hai mỗi người một trăm, ai dám nói nửa chữ không, cút ra khỏi cái nhà này, tay trắng ra đi!” Ông nội Tô đã quyết định.
Lúc này không còn ai dị nghị nữa, ngay cả thằng Cả cũng không nói lời nào, Lưu Chiêu Đệ nói: “Phương án này của ba vô cùng tốt, chú Ba còn chưa cưới vợ, quả thật là nên để lại tiền sính lễ. Nếu như sau này tiền không đủ, cũng có thể nói với chúng con, con và ba mấy đứa nhỏ sẽ giúp đỡ."
Lời nói của Lưu Chiêu Đệ làm cho ông nội Tô bớt giận, đồng thời cũng làm cho sắc mặt bà nội Tô nhìn cô ta tốt hơn rất nhiều, vẫn là vợ thằng Cả nghe lời, cũng hiếu thuận, vừa rồi là bà ta trách lầm cô ta.
Tô Cần và Lục Tư Hoa cũng không nói gì, thời gian thằng Ba kết hôn còn dài, chẳng lẽ bọn họ sẽ khoanh tay đứng nhìn thằng Ba không cưới nổi vợ? Chỉ cần cuộc sống của bọn họ dễ chịu một chút, ít nhiều sẽ tài trợ một ít. Chỉ là lời này, hiện tại không cần nói, về sau đợi chuyện xảy ra rồi nói cũng không muộn, bây giờ nói ra lời này, lỡ sau này cuộc sống trôi qua không tốt, lấy không ra tiền, ngược lại mất mặt.
Trên mặt Tô Thành Tài vẫn như cũ lộ ra nụ cười ấm áp: “Anh Cả chị dâu, thật sự không cần đâu, em còn nhỏ, đính hôn kết hôn là chuyện của nhiều năm sau, anh chị cũng cần phải sống qua ngày."
Lưu Chiêu Đệ lại nở nụ cười thân thiện, ý nghĩa đằng sau những lời này là nếu cô ta có thể giúp đỡ tự nhiên sẽ giúp đỡ.