Mới đầu cho thằng cả cưới vợ hai trăm, thằng hai được ít hơn, ông ngoại Lục cũng không phải hạng người bán con gái, bọn họ chỉ lấy năm mươi tệ làm tiền sính lễ để gả cô ấy vào nhà họ Tô. Sau này thằng ba sẽ lấy vợ trên thành phố, sính lễ một trăm làm sao mà đủ?
Thằng cả là một con bê, ngay cả tiền của em trai cũng muốn cướp, đầu óc hỏng rồi sao.
Trước đây bà ta hận thằng hai cứ khăng khăng đòi tách hộ, bây giờ lại hận thằng cả bắt nạt thằng ba vì chưa cưới vợ, nên muốn mọi tiền từ túi thằng ba.
Tuy bà ta thương thằng cả nhưng lại càng thương thằng ba hơn, đó là đứa con trai bà ta đã vất vả sinh ra, được cho đi học từ nhỏ, là đứa có tiền đồ rộng mở nhất, sao có thể để cho người ta bắt nạt được. Ngay cả thằng cả cũng không được, không ai có thể bắt nạt thằng ba.
"Mẹ, không sao đâu. Con có thể tự kiếm tiền, vậy một trăm tệ này chia đều cho mọi người đi.” Tô Thành Tài nắm tay bà nội Tô an ủi.
Bà nội Tô nghiến răng nghiến lợi nói: "Không được, không nhường chúng nó, càng không thể làm khổ con."
Ông nội Tô hỏi Tô Đại Lực: "Con thực sự cảm thấy việc cho em ba thêm một trăm là không công bằng sao?"
Khóe miệng Tô Đại Lực giật giật, anh ta định trả lời, nhưng Lưu Chiêu Đệ đã giữ tay anh ta lại, cô ta nói trước: “Ba, chồng con không có ý đó, thực ra anh ấy không muốn tách hộ, nghĩ rằng tách hộ là bất hiếu"
Tô Đại Lực vội tiếp thu ý của Lưu Chiêu Đệ qua ánh mắt, vội vàng nói: "Đúng đúng, ý con chính là như vậy. Con ăn nói vụng về, không biết thể hiện như nào, nên mới nãy mới hành xử như vậy"
Sắc mặt của ông nội Tô đã tốt hơn, bà nội Tô cũng không gây rắc rối nữa.
Tô Cần và Lục Tư Hoa không để ý, dù sao họ cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhà bác cả muốn làm gì thì làm, chỉ cần có thể thuận lợi tách hộ, thế là được rồi.
Tô Thành Tài nở nụ cười, nhưng nụ cười đó không chạm đến đáy mắt, anh ta liếc nhìn người anh và chị dâu tự cho mình là thông minh, anh tta nói: "Con nghĩ tốt nhất là nên tách hộ, nhân tiện làm theo những gì ba đã phân. Con tình nguyện để lại một trăm tệ cho ba mẹ, còn ba trăm còn lại, ba anh em chúng con sẽ chia đều"
Bà nội Tô há miệng thở dốc, nhớ tới lời ban nãy thằng ba phân tích cho hai người bọn họ nghe trong phòng, lời vừa lên đến miệng lại nuốt ngược xuống.
Bà nội Tô trừng mắt nhìn, nhớ tới những lời thằng Ba nói với bà ta.
Lúc ấy bà ta đang cùng ông nội Tô cãi nhau dữ dội, tựa hồ muốn đánh nhau, lúc thằng Ba trở về, trời cũng sắp tối. Thằng Ba vừa về liền nói bà ta làm sai, bây giờ bà ta vẫn còn nhớ lời lúc ấy thằng Ba nói: “Mẹ, việc này quả thật là mẹ sai, bất kể là cháu trai cũng được, cháu gái cũng được, đều là cháu của nhà họ Tô, sao có thể ra tay nặng như thế? Anh Hai chị dâu trông mong Vãn Vãn bao nhiêu năm, mẹ làm như vậy chẳng khác nào đang bức họ vào đường cùng"
“Cái nhà này nếu như không có anh Hai, có lẽ con vẫn có thể đi học, nhưng sẽ không thoải mái như bây giờ. Mẹ hãy đối xử tốt với anh Hai một chút, hiện giờ anh Hai còn bận tâm hiếu nghĩa, sẽ không làm gì ba mẹ, nhưng nếu như mẹ còn bức bách thêm nữa, anh ấy thật sự sẽ thất vọng đau khổ vì ba mẹ đấy"
“Mẹ, mẹ đừng nói như thế, công ơn dưỡng dục anh ấy sẽ không quên, nhưng cũng chỉ hạn chế trong ơn nuôi dưỡng, ngoài ra mẹ còn có thể yêu cầu anh ấy thêm cái gì?"
“Ba nói tách hộ, con cảm thấy rất tốt, nhân lúc này cứu vãn trái tim của anh hai"
“Mẹ, mẹ thật sự cho rằng dựa vào anh Cả, thật sự có thể có phúc khí sao? Anh Cả là dạng người gì, anh Hai là dạng người gì, mẹ còn không biết sao?"
“Mẹ, đó là mê tín, sớm hay muộn cũng đồng thời sinh ra, sao có thể kết luận ai có phúc ai không có phúc? Mẹ ơi, không thể nghe lời thầy bói được, chúng ta phải tin vào Đảng, tin vào khoa học..."