Chính vì lý do này mà mọi người đều thích anh ta, từ ông bà Tô cho đến nhà anh cả, nhà anh hai, ai cũng đồng ý rằng chú ba sẽ công bằng, không thiên vị ai cá.
Tất nhiên, anh ta cũng là một đứa con hiếu thảo, được mọi người công nhận.
“Trên đường trở về, chú ba cũng giáo huấn con với anh Kiến Hoành, mặc kệ có tách hộ hay không, anh em mãi là anh em, không thể vì tách hộ mà chia lìa. Tô Kiến Quốc đột nhiên nói.
Khi chú ba nói, cố ý nhìn Kiến Hoành mà nói, Kiến Hoành bá đạo, trong lòng chỉ muốn độc chiếm tất cả mọi thứ, không chỉ cả nhà con trai thứ hai biết chuyện này mà chú ba dù không thường xuyên ở nhà cũng biết rất rõ.
Cậu nhóc vẫn nhớ chú ba đã nói với Tô Kiến Hoành thế này: "Kiến Hoành, làm người không nên chiếm quá nhiều tiện nghi, tiện nghi chỉ là thứ nhất thời, cháu có chắc là sẽ chiếm được nó mãi mãi hay không? Tình nghĩa ruột thịt, dù giờ đây cháu không nhận thấy được, nhưng ra ngoài cháu mới biết tình thân ấy tốt đến nhường nào. Nói nhiều đạo lý như vậy, các cháu có hiểu không?"
Bây giờ khi Tô Kiến Quốc nghĩ về điều đó, cậu nhóc cảm thấy những lời này của chú ba rất có lý.
Khi Tô Cần và Lục Tư Hoa nghe Kiến Quốc kể lại, họ nhìn nhau rồi khen ngợi trong lòng. Chú ba rất tốt, ở bên ngoài nhiều năm như vậy, sắp đi làm rồi, cách nhìn tổng thể đại cục vẫn rất tốt.
Nhà họ Tô muốn tách hộ, chuyện lớn như vậy đương nhiên cần người trung gian, Tô Cần từ sáng sớm đã thông báo cho nhà họ Lục. Chẳng mấy chốc, người nhà họ Lục đã đến, ông bà ngoại Lục đến, nhà họ Lưu cũng đến.
Những người được mời chứng kiến là hai cán bộ và trưởng thôn.
Ông Sơn Thúc chứng kiến nhà họ Tô làm ầm ĩ như vậy, rất nhiều người ở thôn Hạ Hà đều biết việc Tô Cần bị bà Tô chèn ép. Nhưng đây là chuyện nhà người ta, con trai người ta không phản khác, vậy thì người khác còn có thể nói cái gì? Hơn nữa chuyện như vậy ở trong thôn cũng không chỉ riêng nhà họ Tô mà còn có nhiều trường hợp khác, ai đâu rảnh đi nhúng tay vào chuyện của người ta.
Bây giờ nhà họ Tô cuối cùng cũng phải tách hộ, ông Sơn Thúc đương nhiên đồng ý, bác đại đội trưởng Đại Minh lại càng không cần phải nói, trong thôn xảy ra những chuyện ầm ĩ như vậy cũng đủ khiến uỷ ban thôn phiền lòng.
Nhưng khi đến nhà họ Tô, họ mới biết rằng Tô Cần người con thứ hai thật thà lại chính là người đề xuất tách hộ, điều này khiến hai cán bộ thôn vô cùng bất ngờ. Họ luôn cho rằng là con trai cả đề nghị, dù sao con thứ ba cũng còn nhỏ, còn đang đi học nên không thể đề cập đến việc tách hộ, con thứ luôn trung thực, chăm chỉ làm việc, sao có thể đề xuất chuyện tách hộ?
Ông Sơn Thúc không khỏi liếc nhìn Tô Cần đang im lặng ngồi đó, thằng nhóc này rốt cuộc cũng biết phản kháng rồi?
Vốn tưởng rằng Tô Cần sẽ bị áp chế cả đời, không nghĩ tới sẽ có một ngày anh ấy vùng lên chống cự, đây là một chuyện rất kỳ lạ. Đồng thời, cũng khiến ông ấy cảm thấy nhẹ nhõm, biết phản kháng là tốt, dù ông ấy không biết nhiều về gia đình anh ấy nhưng lại cảm thấy ủy khuất thay Tô Cần. Anh ấy là người có năng lực nhất trong gia đình, nhưng cũng là người chịu nhiều thiệt thòi nhất, ông ấy chỉ là người ngoài cuộc, không tiện xen vào chuyện gia đình người khác.
Bác Đại Minh bên kia cũng nghĩ như vậy, tách hộ thật sự không dễ dàng. Ở thôn Hạ Hà, cũng không phải mỗi nhà họ Tô gặp tình cảnh như vậy, mà ngay cả sau khi tách ra, cũng có nhiều thứ xảy ra. Uỷ ban thôn không thể cưỡng chế người dân xử lý chuyện gia đình, cán bộ cũng khó quyết việc nhà.
Ông nội Tô nói: "Tôi mời mọi người đến đây với mục đích tách hộ. Sống lâu rồi cũng nên tách ra. Vốn dĩ tôi muốn đợi đến khi thằng ba kết hôn rồi mới tách sau. Nhưng giờ bọn trẻ lớn rồi, tóm lại muốn tách thì tách"
Tô Cầm không nói gì, anh ấy sợ nói ra ba mẹ sẽ khó chịu.