Nhưng vì nhà chú hai ngu ngốc nên nhà bọn họ mới được lợi, vì vậy cô ta bằng lòng với sự ngu xuẩn của nhà chú hai.
Đáng tiếc giờ nhà chú hai đã tỉnh táo rồi, không thể tước đoạt được nữa, nhà bọn họ đã mất đi khá nhiều quyền lợi, thực sự không thoải mái.
Nhà con trai thứ hai đương nhiên không biết nhà con trai cả đang âm mưu hại bọn họ, huống chi ở trong mắt nhà con trai cả, nhà con trai thứ hai đều là đồ ngu.
Kiến Quốc và Kiến Hoành ra ngoài tìm chú ba, mãi họ mới về.
Tô Kiến Quốc khát nước đến mức uống hết một lon trà thảo dược lớn, Lục Tư Hoa tiến lên lau mồ hôi giúp cậu nhóc: "Sao phải đi vội vã như vậy làm gì? Cứ từ từ thôi, không sẽ đổ mồ hôi vì nóng"
Kiến Quốc nói: "Việc tách hộ là chuyện lớn, nên con không dám chậm trễ. Trên đường đi, anh Kiến Hoành muốn ăn kem nhưng con đã ngăn anh ấy lại, việc tìm chú Ba quan trọng hơn. Cuối cùng, bọn con cũng tìm thấy chú ấy, vội vàng kéo chú ba trở về nhà.
Tô Cần hỏi "Chú ba không hỏi con gì à?"
Anh ấy biết với sự thông minh của thằng ba, nhất định sẽ hỏi hai cháu trai trước để anh ta có thể xử lý mọi việc ổn thỏa hơn.
Tô Kiến Quốc nói: "Có hỏi, hỏi con sao lại vội vã gọi chú ấy về như vậy, con đã thành thật trả lời, con cũng kể chuyện Vãn Vãn mất tích và cả chuyện nhà ta muốn tách hộ."
“Trên mặt chú ba có biểu hiện gì không?” Lục Tư Hoa ở bên cạnh cũng hỏi.
Tô Kiến Quốc suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Không, biểu cảm trên khuôn mặt của chú ba vẫn bình thường"
Tô Cần gật đầu, thằng ba là một người có lý lẽ, anh ta chưa bao giờ khiến mọi người phải lo lắng từ khi còn nhỏ. Anh ta học giỏi, quan hệ xã hội bên ngoài tốt, với năng lực của anh ta nhất định sẽ tìm được một công việc tốt.
Bây giờ gia đình tan nát, anh ta sẽ là người buồn nhất đúng không?
Anh ấy đang nghĩ ngợi, bên ngoài liền truyền đến tiếng của Tô Thành Tài: "Anh hai, anh có ở đó không?"
Tô Cần trả lời, mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Thành Tài đứng ở ngoài cửa, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm khó chịu nào, nghe anh ta nói: "Anh hai, ba nói cho em biết là anh muốn tách hộ."
Tô Cần ậm ừ, Tô Thành Tài nói: "Anh hai, em cũng đã nghe về chuyên của Vãn Vãn, anh đừng hận mẹ. Là mẹ hồ đồ, quả thật bà đã đi quá xa, nhưng bà ấy là mẹ của chúng ta, chúng ta là con sao có thể hận mẹ?"
Tô Cần trầm mặc, lại nghe anh ta nói: “Anh hai, mẹ vừa khóc lóc kể lể với em, nói mẹ đã làm tổn thương anh, mẹ rất đau lòng"
Tô Cần im lặng.
Tô Thành Tài liếc nhìn anh ấy một cái: "Anh hai, ba || mẹ.
Tô Cần ngước mắt nhìn anh ta, đột nhiên hỏi: "Chú ba, chú cũng đang trách anh sao?"
Tô Thành Tài sững sờ, anh ta nhìn thấy nỗi buồn trong mắt anh hai, cười nói: "Sao em có thể trách anh hai được? Những năm nay, nếu không có anh hai đỡ đần gia đình, thì em đã không thể được đi rồi rồi có những thành tích như hiện tại, em cảm kích anh còn không kịp"
Tô Cần nói: "Thật tốt khi chú không trách anh, anh với chú là anh em ruột, tình nghĩa không thể nào quên."
Hốc mắt Tô Thành Tài đỏ lên: "Anh hai, là em đã làm liên luỵ đến anh, em sẽ thuyết phục ba mẹ, còn mẹ... chỉ là trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái."
Sau khi hai anh em trò chuyện xong, Tô Thành Tài rời đi, Lục Tư Hoa hỏi: "Nãy chú ba đến gặp anh, là chú ấy đang cố gắng thuyết phục anh đừng tách hộ à?"
Tô Cần lắc đầu: “Chú ba không có nhắc tới chuyện tách hộ, chỉ là nói anh đừng hận mẹ."
Lục Tư Hoa nói: "Chú ba là người thông minh, sao chú ấy có thể khuyên anh đừng tách hộ được, là em nghĩ sai rồi"
Tô Thành Tài từ nhỏ đã là một đứa trẻ thông minh, chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện giữa vợ chồng anh chị với ba mẹ, cho dù cuộc cãi vã giữa nhà anh cả và nhà anh hai có gay gắt đến đâu, anh ta sẽ luôn đứng ở giữa và không thiên vị bất cứ ai.