"Nếu ba và mẹ nhất quyết phải tách hộ thì sao?" Đây là điều mà Tô Đại Lực phải cân nhắc, nhìn tư thế của ba anh ta, cái nhà này nhất định phải tách.
Lưu Chiêu Đệ nói: "Nếu nói đến việc tách hộ thì em cũng nêu rõ thái độ của mình luôn, em không đồng ý. Còn nếu thực sự muốn tách thì tốt nhất chỉ nên tách gia đình chú hai ra thôi, còn nhà chú ba thì tốt nhất là không cần. Nhỡ sau cùng chú ba cũng muốn tách đi nữa thì chúng ta cũng phải ở cùng chú ba Tô Đại Lực cũng không ngu, anh ta lập tức hiểu ra ý của vợ.
Bây giờ chú ba là người có triển vọng nhất trong gia đình, sau khi tốt nghiệp cấp ba, chỉ cần có thể tìm được việc làm ở thành phố, thì về sau nhà bọn họ còn sợ gì không có chỗ tốt?
"Chỉ cần có quan hệ tốt với chú ba, thì sợ cái gì, chú hai muốn tách, thì để bọn họ tách, mang theo con nhỏ tai tinh kia thì sống tốt được mấy ngày? Con gái chúng ta là phúc tinh, chúng ta nhất định phải sống tốt hơn bất kỳ ai khác." Lưu Chiêu Đệ nở nụ cười.
Tô Đại Lực nói: “Con gái của chúng ta thật sự là đứa bé phúc tinh hay sao?” Anh ta có chút hoài nghi, từ phúc tinh sao có thể tùy tiện nói ra là được?
Lưu Chiêu Đệ liếc anh ta một cái: "Em nói có phúc, thì nhất định là có phúc"
Tô Đại Lực lại gật đầu: "Không sai, chúng ta đã sớm có phúc tinh."
“Nghe em nói này, nếu như cuối cùng gia đình này vẫn phải tách ra, thì anh nhất định phải làm ba mẹ đi theo chúng ta... Anh hiểu không?” Lưu Chiêu Đệ lại trợn mắt nhìn anh ta: “Anh ngốc lắm, ba mẹ phải theo nhà con cả, chỉ cần ba mẹ ở nhà mình dưỡng lão, vậy thì bên phía chú Hai chắc chắn không thể không đưa lương thực cho ba mẹ, sau này chỗ ấy đều là của chúng ta, nhà của chú ba chắc chắn cũng không thiếu phần, chẳng phải tất cả đều là của chúng ta hay sao?"
Tô Đại Lực hơi híp mắt lại, sau đó mắt sáng lên: "Bà xã, em nói rất đúng, quả thực rất thông minh."
Anh ta càng ngày càng cảm thấy vợ mình thông minh hơn trước. Trước đây khi vừa mới kết hôn với cô ta, anh ta không thích cô ta bởi cô ta kém hấp dẫn, không giống chú hai lấy được hoa khôi nổi tiếng của thôn Lư Gia, lúc đó anh ta thấy rất xấu hổ khi đem ra so sánh với chú Hai. Bây giờ so ra, vợ mình thông minh như vậy, thím hai ngu ngốc, sao có thể so với Chiêu Đệ. Xấu thì xấu một chút, sống quen rồi, đẹp và xấu chẳng phải cũng giống nhau hay sao?
"Bây giờ ba và mẹ còn có thể làm việc được, chúng ta cũng không phải làm việc quá nhiều, mọi chuyện vẫn tiến triển tốt, nếu thật sự phải tách hộ, ba mẹ nhất định sẽ giữ lại một khoản tiền dưỡng lão cho mình. Chỉ cần chúng ta đối xử tốt với ba mẹ, tiền không phải là của chúng ta tất sao?"
Tô Đại Lực càng nghe càng cảm thấy bàn tính này quá thông minh, càng nghe càng cảm thấy ý kiến này rất hay.
“Vậy chúng ta cứ làm vậy đi. Suy nghĩ một lúc, Tô Đại Lực lại hỏi Lưu Chiêu Đệ: “Em đồng ý để mẹ ở cùng chúng ta sao?"
Lưu Chiêu Đệ nhìn con gái nằm trên giường, cười cười: “Chu cấp cho bà ta như vậy, còn sợ bị thiệt sao?” Chỉ cần dỗ dành bà ta, còn sợ bà ta không nhổ thức ăn ra sao? Nhưng những lời này cô ta sẽ không nói với ông xã, dù sao cũng là mẹ con ruột, nếu cô ta nói nhiều, anh ấy nhất định sẽ khó chịu.
Có những chuyện không thể nói với chồng được, với chồng phải nhẹ nhàng mới có thể khống chế đến chết. Về điểm này, Lưu Chiêu Đệ có nhiều kinh nghiệm và cô ta tự hào về điều đó, chồng cô ta hầu như đều nghe lời cô ta, nên gia đình hiếm khi phải chịu khổ. Về điểm này, Lục Tư Hoa ở nhà chú hai không thể so sánh với cô ta được.
Xinh đẹp có mài ra ăn được không? Ngu ngốc ngu xuẩn, vì nghĩ tới người nhà mà mù quáng bị bà nội Tô ngược đãi, đó mới là đồ ngu.