Lâu lắm rồi thằng hai không nhắc tới chuyện tách hộ, sao bỗng nhiên hôm nay lại nhắc tới?
Ông ấy nhìn liếc qua hướng nhà thằng cả, có phải bạn già của ông ấy lại làm ra chuyện gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ thằng hai hay không?
Ông ấy không tính nói gì thằng hai, tính thẳng hai thành thật, giờ nhắc tới chuyện tách hộ, nhất định là do không nhịn được nữa, ông ấy cũng không định trách cứ gì con trai.
Ông nội Tô trầm mặc, làm cho Tô Cần không hiểu rõ tâm tư của ông ấy, anh ấy mếu máo: “Ba, Tư Hoa đang ở cữ, không có đồ ăn bồi dưỡng cơ thể thì thôi, nhưng ngay cả một bát cháo bình thường cũng không có. Con tính nấu đồ ăn, nhưng lại không kiếm được thứ gì có thể lấp đầy bụng, chỉ có mấy củ khoai tây và khoai lang đã hỏng” Thứ ấy anh ấy ăn thì thôi, nhưng sao cho Tư Hoa ăn được?
Hít sâu một hơi, anh ấy lại nói: “Ở nhà con không làm việc ư? Con không mang tiền về ư? Nhưng vợ con ngay cả một bát cháo đặc cũng không có, cuộc sống thế này phải trôi qua thế nào? Tách hộ sống một mình, cả vợ con con đều sẽ không bị đói chết, nhưng sống trong căn nhà này, con thực sự chịu đủ rồi."
Thằng hai luôn ít nói, hôm nay lại nói ra nhiều lời như vậy, hiển nhiên đã rất đau lòng. Ông ấy không hé răng, mà trực tiếp dùng hành động bày tỏ lập trường của ông ấy, ông ấy đi thẳng tới nhà thằng cả.
Nhà thằng cả có con dâu cả đang ở cữ, ông ấy không đi thẳng vào trong, mà trầm mặt gọi bà nội Tô ra.
“Rốt cuộc bà muốn thế nào? Nhất định phải làm ầm cho gia đình này chia năm xẻ bảy, bà mới cam tâm?" Khuôn mặt của ông nội Tô âm trầm, mặt đen như muốn chảy nước.
Ông ấy hận không thể bổ đầu bà ta ra xem, xem xem cả ngày bà ta toàn nghĩ cái gì trong đó? Trong nhà, thằng hai là đứa con trai ngoan nhất, gần như chưa từng tức đỏ mặt vì chuyện gì, nay lại bị ép đòi tách hộ, đây là hệ quả của việc bà ta làm loạn.
Bà ta đã khiến thằng hai đau lòng a, bị thương tâm, trái tim trở nên lạnh cóng, khó mà vun đắp lại được.
Khuôn mặt của bà nội Tô cũng trầm xuống, bà ta nhìn thoáng qua Tô Cần đứng xa xa, tức giận không có chỗ phát tiết. Trước kia mọi chuyện con trai đều nghe theo lời bà ta, sao giờ lại trở nên xa lạ thế này? Chỉ vì con đàn bà đó, vì một cô ả mà muốn gây sự với bà ta?
Bà ta xụ mặt, muốn qua đó mắng, nhưng lại bị ông nội Tô ngăn lại, ông ấy không nói hai lời, lấy chìa khóa trên người bà ta xuống, bà nội Tô kêu: “Ông nó ông....” Ba chữ “làm gì đấy” chưa kịp nói ra miệng, đã bị ông nội Tô trợn mắt nhìn qua.
Bà ta chưa từng thấy ông nội Tô ác liệt như giờ phút này, cái trợn mắt kia như thể hận không thể cho bà ta một cái tát, đột nhiên bà ta lại sợ.
Một khi ông cụ thực sự tức giận, bà nội Tô vẫn rất sợ ông ấy, không dám ho he gì, sợ ông ấy dưới cơn giận dữ sẽ ra tay đánh bà ta, mặc cho ông ấy chưa từng ra tay đánh bà ta lần nào.
Ông nội Tô chỉ nhìn bà ta một cái, chứ không mắng bà ta, ông ấy cầm chìa khóa đi về phía Tô Cần.
Bà cụ cả kinh, đi theo sau, chỉ vào mặt Tô Cần muốn mắng, lại bị ông nội Tô quay lại trừng mắt nhìn: “Nếu bà còn hùng hùng hổ hổ nữa, tôi sẽ bỏ bà.
Bà nội Tô há mồm muốn khóc, đây là thói quen cũ của bà ta, ông cụ nói: “Nuốt nước mắt vào trong cho tôi, để tôi nghe thấy bà la lối khóc lóc, thì bà đừng có ngây người ở nhà họ Tô nữa"
Nước mắt của bà nội Tô còn vương trên lông mi, bà ta trợn mắt há hốc mồm nhìn ông ấy, ông ấy nổi giận thật đó à? Không đùa chứ?
Lúc này, bà ta không dùng kỹ xảo một khóc hai nháo ba thắt cổ nữa, bà ta biết một khi ông nội Tô tức giận thì sẽ làm thật, bà ta không dám dùng những thứ này đi khiêu chiến điểm mấu chốt của ông ấy.