Bây giờ đã luyện tốt rồi, khi ôm cô bé mềm mại như vậy, trong lòng cậu ấy cũng mềm nhũn ra.
Tô Vãn Vãn cũng trợn tròn mắt nhìn cậu ấy, đây là lần đầu tiên cô bé được một người đàn ông xa lạ ôm lấy. Trên người Trình Kiêu có mùi bùn đất, nhà họ Trình nghèo khó, sau khi chồng qua đời mẹ Trình trở về thôn Hạ Hà, bị rất nhiều người khinh thường. Con côi mẹ góa, bị người ta bắt nạt, thậm chí trong thôn còn có một số lưu manh còn thường xuyên lượn lờ ngoài cửa nhà họ Trình. Mẹ Trình xinh đẹp, bị người ta nhìn trộm là chuyện cực kỳ bình thường, nghe nói Trình Kiêu còn nhỏ tuổi mà đã cầm gậy gỗ đứng trước cửa tức giận chửi mắng mấy người này.
Cái danh Trình Kiêu hung dữ cứ như thế nổi lên.
Đặc biệt càng về sau, Trình Kiêu dần dần trưởng thành, lại càng khiến cho mấy người đàn ông này không dám bén mảng đến gần cửa nhà họ Trình.
Cậu ấy là cậu thiếu niên giống như sói con, ánh mắt hung dữ, giống như nuốt sống người ta.
Rất nhiều người sợ Trình Kiêu, nhưng Vãn Vãn biết, cậu ấy chỉ dùng bề ngoài hung dữ để ngụy trang cho bản thân mà thôi, để đẩy lùi mấy người kiếm chuyện, để nhà họ Trình được yên tĩnh một chút.
“Về sau nếu cậu muốn ôm em gái, có thể đến nhà tớ.” Tô Kiến Binh khẽ ngẩng đầu, có chút kiêu ngạo.
Động tác này, khiến cho Tô Vãn Vãn đỡ trán, anh hai của cô bé...!
Trình Kiêu lại gật đầu, trên gương mặt lạnh lùng lộ vẻ xúc động, dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Tô Kiến Binh. Kiến Binh biết cậu ấy mất em gái, dùng cách này để an ủi cậu ấy, cậu ấy rất cảm động.
Lại nhìn về phía cô bé ở trong lòng, mặt của cậu ấy có hơi khẽ cười.
Tô Kiến Binh kinh ngạc nhìn Trình Kiêu, cậu bé chưa từng thấy trên gương mặt người anh em tốt của mình xuất hiện nụ cười, cho dù Trình Kiêu có hung dữ hay là tỏ vẻ lạnh nhạt, cũng không mang đến cho cậu bé cảm xúc mạnh mẽ như khi thấy nụ cười tươi tắn này.
Xem ra Trình Kiêu thật sự rất thích em gái của cậu bé, điều này rất tốt, nhiều người cưng chiều em gái, đây là chuyện tốt. Về sau em gái có bọn họ cưng chiều che chở, sẽ không sợ người khác bắt nạt cô bé, cho dù bà nội có chán ghét em gái, vậy cũng vẫn có người bảo vệ cô bé.
Tô Vãn Vãn rất muốn chơi đùa với các anh, nhưng do phản ứng sinh lý của trẻ sơ sinh, khiến cho cô bé có hơi buồn ngủ. Cô bé dùng sức mở to mắt, mí mắt lại không ngừng nặng trĩu xuống, cảnh tượng này rơi vào mắt Trình Kiêu, lại khiến cho trong lòng cậu ấy mềm nhũn ra.
Thật muốn vươn tay ra sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, nhưng cậu ấy vẫn nhịn xuống.
“Em gái buồn ngủ rồi hả?” Tô Kiến Binh cũng thấy Vãn Vãn nhắm mắt lại.
Trình Kiêu gật gật đầu, có chút không nỡ, nhưng vẫn đặt Vãn Vãn vào trong lòng Tô Kiến Binh: “Em ấy buồn ngủ rồi, vẫn nên ôm về phòng ngủ đi.” Bên ngoài gió lớn, lỡ đâu thổi bị cảm thì phải làm sao?
Tô Vãn Vãn đã được ôm trở về nhà, nằm lại bên cạnh Lục Tư Hoa. Vãn Vãn nhỏ bé mềm mại, Lục Tư Hoa nhìn vậy trong lòng mềm nhũn, con gái nhỏ bé mềm mại của cô ấy, mẹ chồng có không thích, thì cô ấy cũng nên tranh chút quyền lợi cho con gái.
Cô ấy lại nghĩ đến việc ở riêng, quyết định buổi tối sẽ nói với chồng mình.
Tô Kiến Binh muốn giữ Trình Kiêu ở lại ăn cơm, nhưng lại bị cậu ấy từ chối. Trình Kiêu cũng biết tình hình của nhà họ Tô, cậu ấy không muốn gặp bà nội Tô, mà mẹ cậu ấy cũng đang ở nhà chờ cậu ấy về.
Trình Kiêu đi không được bao lâu, nhà họ Tô liền ăn cơm.