“Nào, để ông ôm một cái.” Ông ngoại Lục cười tủm tỉm bế Vãn Vãn lên, thấy cháu ngoại gái đang ngáp, ngáp xong thì mở to đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm ông ấy, lập tức ông ấy bị cô bé chọc cười.
Bên kia, vốn ông ngoại Lưu cũng không có ý định ôm Tô Tảo Tảo, nhưng thấy ông ngoại Lục đang vui sướиɠ ôm cháu ngoại gái của mình, ông ta không cam lòng yếu thế, muốn ôm cháu ngoại gái của ông ta, tiếc là bị bà nội Tô từ chối.
Bà nội Tô đang ôm Tô Tảo Tảo, hận không thể ôm mãi không buông tay, để tăng thêm may mắn cho mình.
Bà ta nhìn về phía ông ngoại Lục đang ôm Tô Vãn Vãn, khóe miệng nhếch lên, hàng kèm theo ấy mà bọn họ cũng coi như là bảo bối. Sớm hay muộn, ông ấy cũng phải nếm mùi thống khổ do bị con sao chổi ấy liên lụy, đến lúc đó bà ta sẽ chống mắt lên xem bọn họ có còn coi con nhóc ấy là bảo bối hay không. Bà nội Tô nghĩ, có chút hả hê khi người gặp họa.
Ông ngoại Lục đang ôm cháu ngoại đi lòng vòng khắp nơi, chợt ông ấy thấy Kiến Binh dẫn theo một thiếu niên đi về phía bên này, rất nhanh đã đi vào sân.
Tuổi tác của thiếu niên và Kiến Binh không chênh nhau nhiều, tầm bảy, tám tuổi, trên người mặc quần áo rách, mụn vá tùm lum. Cậu ấy có một đôi mắt đen như mực, đáy mắt có lệ khí tối tăm, nhưng khi nhìn thấy Vãn Vãn, trên gương mặt lạnh lùng xuất hiện vẻ tươi cười.
Tô Vãn Vãn ngẩn ra, nhìn sâu vào đáy mắt cậu ấy, nơi ấy như một cái đầm nước sâu không thấy đáy.
“Trình Kiêu, hôm nay là lễ tắm ba ngày của em gái tớ, mau đến xem xem.”
Vốn Tô Vãn Vãn đang thờ ơ lia ánh mắt sang chỗ khác, nhưng khi nghe thấy giọng nói của anh hai, “A” một tiếng, ngây ngẩn cả người.
Trình Kiêu? Đó không phải là tổng giám đốc bá đạo cực kỳ nhiều tiền trong sách sao? Là đại boss trong sách có tiếng là nhân vật phản diện, cười đến cuối cùng mới trở thành vật hi sinh ngã xuống.
Đó là anh trai nhà hàng xóm của nguyên thân, ba mất sớm từ nhỏ, đi theo người mẹ góa chồng quay về thôn Hạ Hà. Trong sách cũng không miêu tả nhiều về cậu ấy, chỉ nhớ là sau khi đại cách mạng chấm dứt, cậu ấy là người đầu tiên ra ngoài lập hộ cá thể trong cải cách mở cửa. Vào thời điểm đó, hộ cá thể không phổ biến lắm, người ta ủng hộ việc có công ăn việc làm ổn định hơn.
Cậu ấy là hộ cá thể có giá trị vạn tệ đầu tiên ở trong thôn, mặc dù ở trong mắt người trong thôn, cậu ấy là một nhà tư bản cực kỳ độc ác, không bằng những người có công ăn việc làm ổn định, nhưng vẫn có rất nhiều người thầm ghen tỵ với cậu ấy.
Ai không muốn kiếm được nhiều tiền chứ? Hộ cá thể có giá trị vạn tệ chính là ước mơ của mỗi người, kết quả Trình Kiêu lại dễ dàng làm được.
Quan hệ của nguyên thân với Trình Kiêu rất tốt, vào lúc cậu ấy còn chưa giàu có bị người ta bắt nạt, cô ấy đều yên lặng đứng bên cạnh cậu ấy, chắn cho cậu ấy những lời sỉ nhục và mấy nắm đấm đấm về phía cậu ấy.
Huống chi, Trình Kiêu là bạn tốt nhất của anh hai Tô Kiến Binh, cậu ấy đối xử với cô ấy như em gái ruột. Lúc nguyên thân bị bán đến nhà của một tên côn đồ, cậu ấy không ngại nghìn dặm xa xôi chạy tới cứu cô ấy, đáng tiếc cô ấy đã hương tan ngọc nát.
Nếu nói ba mẹ và các anh trai cùng cưng chiều nguyên thân, vậy Trình Kiêu chính là người cưng chiều cô ấy nhất ngoại trừ ba mẹ và các anh trai cô ấy ra. Thậm chí sau khi cô ấy mất, cậu ấy còn lợi dụng tài chính của chính tập đoàn của mình để đấu với nam chính và nữ chính, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm.