Vốn nghĩ rằng, con gái mình không phải đứa ngốc nghếch, tính tình dịu dàng, chắc có thể chung sống hòa hợp. Nhưng ai ngờ con người bà nội Tô lại tồi tệ đến vậy.
“Con cũng nghĩ vậy, nhưng nhiệm vụ tách hộ biết bao nhiêu khó khăn, sợ là không dễ dàng như thế.”
Bà ngoại Lục khẽ vỗ về Tô Vãn Vãn, bà ấy cũng biết rằng việc này không dễ làm, nếu không thì sau khi Tư Hoa gả về đây đã được tách hộ từ lâu rồi, chú ba của Kiến Quốc vẫn còn đi học, còn chưa cả được đính hôn, hai ông bà già nhà họ Tô còn đang muốn tìm một cô gái ở trên thành phố, đương nhiên sẽ không tìm người ở dưới quê. Có lẽ đợi đến khi chú ba nhà họ cưới, có thể sẽ bị vợ mình xúi giục tách hộ nhỉ?
Nhưng đây cũng không phải là một chuyện tuyệt đối, còn cần con gái, con rể bà ấy kiên quyết lên mới được.
Tô Vãn Vãn đã mở mắt, đờ đẫn nhìn bà ngoại Lục. Trong sách không miêu tả nhiều về ông bà ngoại Lục của nguyên thân, dù sao đây chủ yếu là câu chuyện của nữ chính, nguyên thân là bàn đạp của chị họ là nữ chính, những vai phụ khác, nếu quan trọng sẽ viết một chút giới thiệu, nếu không quan trọng sẽ không viết nhiều.
Trong sách chỉ miêu tả ngắn gọn về hai ông bà này, ông ngoại Lục là bí thư chi bộ thôn Lục Gia, sau đó do mắc một số sai lầm nên bị cách chức, dù rằng lúc đó ông ngoại Lục sắp lên xã để báo cáo, nhưng đó là chuyện sau khi nguyên thân 7 tuổi, khi đó Đại Cách mạng đã gần kết thúc. Ông ngoại Lục mất vào năm tiếp theo, qua đời vì bệnh tật.
Bà ngoại Lục chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường, tính cách cũng giống mẹ cô bé, không quá mạnh mẽ, so với bà nội Tô thì dịu dàng hơn rất nhiều.
Nhà họ Lục không có con trai, chỉ có năm cô con gái, mẹ Tô là con thứ ba, dì út gả chồng ở rể, các dì khác đều gả ra bên ngoài. Gả vào nhà tốt nhất phải là dì cả, chồng của dì ấy tham gia quân ngũ, dì ấy cũng đi theo quân, hiện tại dì ấy là cán bộ điều hành. Các dì khác, dì tư gả cho một giáo viên, đáng tiếc là nghề giáo viên bây giờ không phổ biến, rất dễ bị PD, được xem là gả không tốt trong mắt người khác. Những người dì khác đều gả cho nông dân, cuộc sống của họ rất bình thường.
Nếu nhà họ Tô không có mấy chuyện rắc rối kia, thì tính ra mẹ Tô gả được vào một nhà không tệ. Ba Tô có năng lực, chăm chỉ, yêu thương vợ, nếu có thể tách hộ, cuộc sống nhất định sẽ rất tốt.
Cho dù hai ông bà nhà họ Lục không sinh được con trai, nhưng dì cả nhà họ Lục gả vào nhà sĩ quan, chả có ai dám xem nhẹ nhà họ Lục. Hơn nữa năm cô con gái lại rất đoàn kết, bất kể nhà nào xảy ra chuyện gì, những nhà khác đều sẽ tìm cách giúp đỡ.
Hơn nữa với thân phận bí thư chi bộ thôn của ông ngoại Lục, nếu sau này không xảy ra chuyện, thì thật sự được coi là một gia đình rất tốt.
Nếu không phải sau này nhà họ Lục xảy ra chuyện lớn như thế, gia đình của nguyên thân sẽ không bị chị họ nữ chính chà đạp sau lưng như vậy, càng sẽ không bị bắt bán làm vợ cho một tên côn đồ.
Tô Vãn Vãn chỉ hi vọng nhà họ Lục bình an, không xảy ra chuyện gì, nhà họ Lục bình an, sẽ rất có lợi cho nhà họ, bà nội Tô cũng có chút lo ngại, sẽ không quá đáng quá mức. Trong trường hợp không tách hộ, bà ta cũng sẽ không làm ra chuyện quá chèn ép người.