Bà rùng mình, đứa bé thế này ở lại Tô gia, không phải là mang đến tai họa cho Tô gia sao? Không kìm lòng được đưa tay bóp về phía cổ đứa bé...
Đứa bé vốn đang nhắm mắt, dường như cảm nhận thấy nguy hiểm, đột nhiên mở mắt, trừng về phía bà Tô.
“Oa!” Em bé đột nhiên căng họng khóc lên, tiếng khóc này tức khắc thu hút sự chú ý của mọi người.
“Mẹ!” Ngoài cửa truyền đến thanh âm lo lắng của Tô Cần.
Tay bà Tô từ bóp cổ đứa bé sửa thành rửa cổ.
Đứa bé bị Tô Cần ôm đi, bà cũng mất đi cơ hội dìm chết đứa bé.
Chuyện bà nội Tô muốn bóp chết cháu gái của mình, chỉ có chính bà ta biết, không có người thứ hai biết được.
Ông nội Tô bị thương cũng không nặng lắm, đầu bị đập vỡ, tuy rằng chảy rất nhiều máu, nhưng thật ra chỉ là trông đáng sợ mà thôi. Nhưng lúc ông ấy được người khác đỡ về, vẫn khiến cho bà nội Tô hoảng sợ, trong lòng càng thêm hận cô cháu gái nhỏ.
“Không sao, chỉ là lúc chuồng bò nhà bên cạnh sập xuống, bị rơi lệch, cho nên đυ.ng trúng đầu.” Nói cũng lạ, lúc căn nhà kia đổ xuống, ông ấy cho rằng mình sẽ mất mạng, không ngờ cây cột kia lại tự chệch đi, vừa hay không đập trúng người ông ấy.
Nhưng mà bà nội Tô vẫn tính món nợ này lên người cháu gái nhỏ.
Hai đứa cháu gái của nhà họ Tô, một trước một sau, sinh ra chỉ cách nhau không đến một phút đồng hồ. Vừa sinh ra, mưa liền tạnh, việc này được bà đỡ loan tin ra ngoài, ai cũng nói hai đứa nhỏ nhà họ Tô có phúc.
Chỉ riêng bà nội Tô không mấy ưa thích cô cháu gái nhỏ, từ việc đặt tên cũng có thể thấy được. Do sinh ra cùng một lúc, bà nội Tô đặt nhũ danh* ngay tại chỗ, con gái gia đình thằng Cả gọi là Tảo Tảo, còn con gái gia đình thằng Hai gọi là Vãn Vãn.
*Nhũ danh: Tên ở nhà, tên gọi lúc nhỏ
Hai đứa cháu gái đều được lấy nhũ danh, hai đứa con dâu tự nhiên không có lời gì để nói, lại không biết bà nội Tô gạt người nhà đi đến chỗ của thanh niên trí thức Lý, giáo viên tiểu học trong thôn, xin một cái tên, gọi là Ngưng Vũ (mưa tạnh). Nhưng bà nội Tô cảm thấy, cháu gái thứ tư vừa sinh ra trời liền tạnh mưa, gọi là Vũ Đình (mưa đã tạnh) thì chính xác hơn, thanh niên trí thức họ Lý liền sửa lại từ đồng nghĩa, gọi là Vũ Đình.
Việc này làm cho ông nội Tôcó ý kiến: “Bà nó, bà làm vậy là không công bằng.”
“Ông thì biết cái gì, tôi làm như vậy là có lý do.” Bà nội Tô vừa tách đậu vừa nói.
Ông nội Tô lấy hai miếng sợi thuốc lá để vào trong ống điếu, đang muốn châm lửa hút thuốc, lại nhớ đến vết thương trên trán, bác sĩ dặn ông ấy kỵ rượu bỏ thuốc, ông ấy đành buông xuống: “Chuyện này còn có cái gì phải chú ý?”
Bà nội Tô nhỏ giọng nói: “Ông nó, ông còn nhớ đến việc nửa năm trước chúng ta cứu người thầy bói kia không?”
Vẻ mặt của ông nội Tô thay đổi, tất nhiên là nhớ rõ. Người thầy bói kia đói đến mức ngất xỉu trước cửa nhà bọn họ, nhất thời có lòng tốt nên cho ông ta một chén cơm. Cứu ông ta cũng là sự mạo hiểm rất lớn, bởi một khi bị thọc đến chỗ Cách Ủy Hội thì không phải là chuyện đùa. Nhưng bọn họ vẫn cứu, người thầy bói kia tính cho một quẻ xem như là báo đáp bọn họ.
“Ông thầy bói kia nói hai đứa cháu gái của nhà chúng ta có một đứa là có phúc khí* lớn, chúng ta có thể đi theo hưởng phúc. Đứa bé sinh ra trước là có phúc, còn đứa sinh ra sau chẳng những không có phúc mà còn có vận đen. Tôi vẫn luôn cho rằng đứa bé gia đình thằng Hai sẽ sinh ra trước, không ngờ Chiêu Đệ té ngã một cái, sinh Tứ nha đầu trước.” Bà nội Tô vừa nói đến việc này, liền cảm thấy mơ hồ.
*phúc khí: là sự may mắn, có thể biến nguy thành an, hóa dữ thành lành.