Dưới mái hiên phía sau anh ấy là bậc thang, người chịu lực chênh vênh, cả người lăn xuống phía dưới.
Bên ngoài đổ mưa to, anh ấy lăn một vòng xuống dưới, lăn đến cả người toàn nước bùn. Trên mặt cũng đều là bùn và nước, tuy thời tiết đã vào xuân, dần trở nên ấm áp, nhưng dầm mưa, gió thổi, anh ấy vẫn không nhịn được rùng mình, hắt hơi.
Khuôn mặt bà Lại khϊếp sợ, nhìn trợn mắt há mồm, sao lại đánh nhau?
Tô Cần đi ra từ trong nước bùn, trên khuôn mặt hiền lành kia, có vẻ tức giận.
...
Lục Tư Hoa chỉ cảm thấy mình sắp chết, đau chưa từng có, đang giày vò da thịt của cô ấy. Như thế, hành hạ thần kinh của cô ấy, hành hạ linh hồn của cô ấy. Cô ấy sinh ba đứa, chưa từng bị giày vò như lúc này đây.
Cô ấy thậm chí còn cảm thấy con trong bụng dường như sắp mất đi sinh mạng, đỡ bụng, cô ấy hét lên: “Tô Cần-----“
Tô Cần dường như nghe thấy tiếng vợ hét, ngừng tay.
Anh ấy dùng sức muốn kéo bà đỡ, lại bị Tô Đại Lực ngăn chặn chặt chẽ, anh ấy chưa từng có giây phút nào hận người anh Cả này như bây giờ.
Con người đúng là ích kỷ, người anh Cả ngày thường luôn cười kia, chỉ bởi vì không có liên quan đến lợi ích của anh ấy.
“Cút ngay!” Tô Cần đánh một quyền vào mặt của Tô Đại Lực.
Tiếng kêu đau trong phòng càng ngày càng nhẹ, Tô Cần càng thêm sốt ruột...
Cùng lúc đó-----
“Oa!” Tiếng em bé khóc nỉ non, cắt ngang màn mưa phía chân trời, đồng thời cũng ngăn hai anh em túm đánh nhau bên ngoài.
Mưa rơi dần nhỏ đi, dường như có khuynh hướng từ từ ngừng lại.
...
Cũng trong lúc đó, chuồng bò nguy hiểm bên kia sập xuống, đập vào người đang làm việc bên dưới. Mọi người trợn mắt há mồm nhìn cây xà trụ nhà hung hăng đập về phía ba Tô. Nếu như bị đập trúng, vậy thì mạng cũng không còn.
Cực kỳ hoảng sợ, tay chân luống cuống...
Tô Cần bị tiếng trẻ con khóc này kích động, nhất thời ngừng tay, lại bị Tô Đại Lực dùng sức nện lên mặt. Nhất thời, nửa bên mặt sưng lên.
Anh ấy có ảo giác, thanh âm này là từ phòng mình vọng ra, anh ấy suýt chút nữa cho là Lục Tư Hoa sinh con.
Nhưng, thanh âm vọng lại từ phòng bên kia, là chị dâu Cả sinh con.
“Cút ngay, đừng cản trở anh nhìn con.” Tô Đại Lực cố sức đẩy Tô Cần ra.
Cửa phòng sát vách bị đẩy ra, mẹ Tô đi ra từ trong phòng, trong tay ôm một đứa bé, da nhăn nhúm, hồng hồng, nhưng trong mắt của bà, đây là em bé xinh đẹp nhất trên đời.
“Mẹ, là con trai phải không?” Tô Đại Lực chạy tới.
Bởi vì hai người đánh nhau, trên người toàn là nước bùn, trên mặt cũng toàn máu, tuy Tô Cần to lớn, nhưng không linh hoạt như Tô Đại Lực, cũng không có lòng dạ độc ác như anh ấy, bị trúng không ít quyền. Vừa nhìn, thì Tô Cần khá thảm.
Trên mặt hai đứa con trai có vết thương và vết bùn trên người, tâm tình bà Tô vốn vô cùng tốt, thoáng cái đã tồi tệ, “Các con nhìn các con xem, bộ dáng như vậy là người ba bốn chục tuổi sao? Vợ mình ở trong sinh con, hai con đánh nhau ở ngoài, đây là chuyện gì? Còn có phải là anh em không?”
Trên mặt hai người xấu hổ, quả thực vì việc này mà đánh nhau, có hơi không thể nào nói nổi.
Lúc này hai người đều chôn không phục và bất mãn ở đáy lòng, Tô Đại Lực lại hỏi: “Mẹ, là con trai phải không?”
“Đại Lực, đây là con gái con, mau tới xem.”
Tâm tình Tô Đại Lực vốn hưng phấn, chợt nghe hai chữ “Con gái”, cả người cũng không vui, tại sao lại là một con nhóc?
Thấy bộ dạng của con trai, biết là ghét bỏ cháu gái, bà vỗ một cái vào đầu Tô Đại Lực, “Cháu gái thì sao? Phụ nữ cũng có thể chống một góc trời.” Huống chi còn có phúc.