Đứa Bé Xui Xẻo

Chương 11

Bành Thạch Nhai lại chạy.

Hoang mang rối loạn, đi đôi giày rơm mới tinh chạy còn nhanh hơn gió, một lát sau đã biến mất ở cuối con đường. Một lát sau bóng dáng y lại xuất hiện, vội vàng chạy lên thềm đá ở lối rẽ vào rừng trúc.

Nhan Thủy Minh bật cười, khoanh tay lại bước thêm vài bước để nhìn rõ hơn. Nha đầu đưa cơm vừa xách cái giỏ đến, thấy Nhan Thủy Minh đi trên đường, sửng sốt, nàng tưởng đại thiếu gia định tự tiện xuống núi, chạy vội đến chắn đường hắn:

"Thiếu gia, thiếu gia định đi đâu?"

Nhan Thủy Minh thản nhiên nói: "Lên núi."

"Núi... Lên núi làm gì?"

"Không cho ta xuống núi, cũng định không cho ta lên núi?"

"Không phải, không phải, chỉ là sắp đến giờ dùng cơm, ngày xem..." – Tiểu nha đầu nơm nớp lo sợ, thầm nghĩ ngài đừng làm khó ta mà, ta chỉ là kẻ đưa cơm thôi.

Tiểu cô nương quá sợ hãi, Nhan Thủy Minh cũng không muốn làm khó người khác, gật gật đầu quay vào trong nhà: "Tối nay ăn gì? Có vẻ phong phú hơn mọi ngày."

Tiểu nha đầu thở phào nhẹ nhõm: "Hôm nay đại phu nhân tự xuống bếp làm món cá chiên xù thiếu gia thích nhất, còn có cả rượu mơ của Từ gia ở Thành Đông."

Nhan Thủy Minh kinh ngạc: "Vì sao bỗng nhiên đổi thái độ? Cha ta định thả ta sao?"

Tiểu nha đầu kéo cánh cửa trúc ra, cung kính nói: "Lão gia... Lão gia hỏi ngài đã biết sai chưa, nghĩ kỳ rồi thì trả lời ngài ấu, còn nói sống trên núi không thoải mái, ở trong nhà ăn uống không phải lo nghĩ..."

Nhan Thủy Minh hiểu rõ gật đầu: "Ta ở đây cũng không phải lo nghĩ."

Đại thiếu gia sống trong nhung lụa từ nhỏ, vào núi ở còn thấy khá thú vị, tiểu nha đầu cẩn thận nói: "Đại phu nhân cũng có vài lời muốn nói..."

"Ừm, nói ta chịu thua trước, thành thân cùng Phó tiểu thư, sau đó nếu thích, dù là con trai hay con gái, muốn nuôi mấy đứa cũng được, có phải nói thế không?"

Nha đầu xấu hổ: "Cũng, cũng gần như vậy, thiếu gia đoán như thần."

"Thành thân thì không được, bé trai thì có thể đưa về." – Tiểu nha đầu không dám trả lời, Nhan Thủy Minh lại hỏi: "Gần đây Phó gia có động tĩnh gì không?"

Tiểu nha đầu nghĩ ngợi: "Không có động tĩnh gì, chỉ là nghe nói dạo này Phó tiểu thư không được khỏe lắm, rất ít khi ra ngoài, bình thường nàng hay đi chùa chiên dâng hương nhưng bây giờ cũng không đi nữa."

Nhan Thủy Minh lại như nghe được chuyện tốt, trầm ngâm một lát rồi cười khẽ.

...

Mà đứa nhỏ mới bỏ chạy kia, cứ tưởng sẽ phải trốn đi mấy ngày, ai ngờ ngay sáng sớm hôm sau đã xuất hiện ngay trước cửa nhà.

Nhan Thủy Minh mở cửa sổ ra thấy bóng người màu xanh đen đang ôm cây ngoài nhà, hắn giật mình, tối hôm qua hắn còn cất riêng vò rượu mơ đi chuẩn bị hôm nay đi tìm y.

Hóa ra không cần tốn sức nữa, Bành Thạch Nhai dễ dụ dỗ hơn nhiều so với hắn nghĩ.

Nhan Thủy Minh dựa vào khung cửa sổ thượng gọi y một tiếng: "Bành Thạch Nhai."

Bành Thạch Nhai run lên, tay lập tức ngoan ngoãn đặt nghiêm túc hai bên, ngẩng đầu nhìn hắn.

Nhan Thủy Minh cười, vòng qua cửa chính cửa cửa ra ngoài: "Chào buổi sáng?"

Bành Thạch Nhai nhìn mặt trời đã lên đến đỉnh núi qua tác cây xum xuê, dường như y không thể cất tiếng chào buổi sáng trái với lương tâm, chỉ gật gật đầu.

Nhan Thủy Minh đã đi đến hàng rào tre: "Đến cũng đến rồi, không định vào sao?'

"Hay là thôi, ta, ta đến lấy đồ, hôm qua quên không lấy." – Bành Thạch Nhai có lẽ còn đang cố gắng tự cổ vũ mình giống như hôm qua, lúc này lại chịu thua, miệng nói đến lấy đồ, người lại lùi một bước.

"Vào rồi lấy." – Nhan Thủy Minh nói.

Mũi chân của Bành Thạch Nhai lén lút đổi hướng: "Ta..."

"Hôn cũng hôn rồi, xui xẻo mà ngươi nói có phải cũng dính lên người ta rồi không? Vào trong nhà thôi mà cũng không được?"

Bành Thạch Nhai lập tức đỏ mặt, vô thức liếʍ liếʍ môi dưới: "Nhưng mà..."

Nhan Thủy Minh thấy động tác của y, cố nén cười quay người đi, ra vẻ cân nhắc: 'Nếu không tin lời ta, vậy thì về đi. Dong dong dài dài cũng chẳng có gì vui."

"Không phải!"

Phía sau truyền đến tiếng vang soàn soạt, Bành Thạch Nhai chạy đến trước cửa, bám vào hàng rào nói vội: "Ta tin huynh, huynh nói gì ta cũng tin."

Nhan Thủy Minh đã đạt được mục đích, quay đầu lại, lại đối diện với một đôi mắt thuần khiết đang hoảng loạn, trong mắt chỉ có bóng một mình hắn, hắn sửng sốt, tức khắc không thể đắc ý nổi nữa, hình như hắn vừa đùa hơi quá.

Nhan Thủy Minh khẽ thở dài, đi đến trước mặt y, dắt y vào trong nhà, hắn nhéo nhéo vết chai trên lòng bàn tay Bành Thạch Nhai, nói: "Nghe lời Nhan đại sư, ngươi chẳng phải cô tinh chó má mang đến xui xẻo gì hết."

Bành Thạch Nhai do dự chớp mắt, thấy Nhan Thủy Minh nhìn sang, y khẽ gật đầu nói "Được", rồi nhỏ giọng nói thêm: "Lỡ như, lỡ như huynh thấy có gì đó không ổn..."

"Nhất định nói cho ngươi, để ngươi đi thật xa, được chưa?"

Bành Thạch Nhai lúc này mới hơi yên lòng, "Ừm" một tiếng. Nhan Thủy Minh cũng hài lòng, ấn đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, về phòng lấy đồ vật ra.

Bành Thạch Nhai nắm bàn tay vừa bị buông ra, kéo cổ tay áo giấu đi.

Y nhìn xung quanh như nhìn ngắm bảo vật, nhìn bàn đá đã mòn, nhìn nhà chính cổ xưa, phòng bếp nhỏ bé, và cả sân trước tràn lan hoa cỏ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở tán cây xanh tốt ngoài kia, ngây người.

Nhan Thủy Minh bước qua ngưỡng cửa đi đến, Bành Thạch Nhai giật mình ngồi thẳng, ánh mắt quy củ nhìn thẳng về phía trước, ngại ngùng như đứa trẻ ngoan lần đầu đến nhà người ta làm khách.

Nhan Thủy Minh thoải mái xoa xoa đầu y, lắc lắc chiếc đai lưng trước mặt y: "Phát ngốc gì thế?"

Bành Thạch Nhai ngẩng đầu, vươn hai tay nhận lấy đai lưng, hai mắt ngước ra bên ngoài: "Hóa ra ngồi ở đây có thể nhìn thấy hết."

Nhan Thủy Minh nhìn theo, cây đa to lớn đứng yên ở đó, cành cây tươi tốt cũng có không ít kẽ hở, nếu không phải trốn ở góc cực kỳ kín đáo, người nào leo lên cây cũng có thể bị nhìn thấy rất rõ.

Hơn nữa người này lại vụng về như thế.

"Tưởng rằng mình trốn kỹ lắm sao?" – Nhan Thủy Minh nói: "Từ ngày đầu tiên ta đã thấy ngươi rồi, chân thì đong đưa đong đưa bên dưới, đôi mắt lại còn to thế này nữa."

Bành Thạch Nhai rụt vai, yên lặng nhìn Nhan Thủy Minh đun nước ở bếp lò nhỏ trên bàn, hắn thản nhiên đổ trà lên cốc trà theo hình tròn, động tác ưu nhã thong dong, y lại cúi đầu nhìn mình, giống như kẻ cuồng theo dõi cực kỳ thấp kém, mà mình, từ lần đầu tiên nhìn lén đã bị phát hiện rồi.

Bành Thạch Hai hơi trùng xuống, chỉnh lại cổ tay áo và vạt áo, rũ mắt nhỏ giọng hỏi: "Vậy tại sao huynh không đuổi ta đi?"

Nhan Thủy Minh dừng tay, từ lời nói của Bành Thạch Nhai hắn cảm nhận được một chút buồn tủi? Đang trách mình để yên biến y thành trò cười? Hay là ảo giác?

Nhan Thủy Minh nhìn đứa nhỏ ngồi ngoan ngoãn bên cạnh, mặc kệ là tủi thật hay là ảo giác, hắn rất khó không mềm lòng trước dáng vẻ này của Bành Thạch Nhai.

Vậy y sẽ muốn nghe câu trả lời thế nào?

Nhan Thủy Minh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mím môi cười, đột nhiên vươn tay nâng cằm Bàn Thạch Nhai lên, đánh giá cẩn thận: "Sao ta nỡ đuổi ngươi được, ta cũng muốn ngắm người đẹp mà."