"A nương cứu con! A nương cứu con!""Bệ hạ, cầu xin người buông tha Ngọc Trân đi, cầu xin người......
"Còn ngây ra đó làm gì, mau tiễn công chúa lên đường!"
"Nương! Nương! Con không muốn tuẫn quốc thủ tiết, con không muốn tuẫn quốc…"
Trong đại điện hỗn loạn tiếng khóc trời kêu đất bi ai không chịu nổi, hơn ba mươi phi tần hậu cung và các công chúa đều bị nhốt, siết cổ trong điện.
Ba ngày trước, phản thần trong triều cùng Sở Vương trong ứng ngoài hợp công phá kinh thành, lấy cờ hiệu quân Thanh tàn sát tiến vào hoàng thành, khiến cấm quân liên tiếp bại lui, lúc này đã sắp tiến vào điện Càn Chính.
Phản quân vào thành đốt gϊếŧ cướp bóc, không việc ác nào không làm.
Vì bảo toàn thể diện hoàng thất, lão hoàng đế hơn sáu mươi tuổi đưa phi tần trong cung và các công chúa chưa gả tụ tập một chỗ tuẫn quốc thủ tiết.
Trong thời điểm mấu chốt này, Lương Huỳnh vừa mới nằm xuống ngủ trưa đã xuyên qua, cô chợt cảm thấy hô hấp khó khăn, cổ giống như bị thứ gì đó mắc kẹt gắt gao.
Mới đầu, cô cho là ngủ trưa gặp ác mộng, nào ngờ ý thức mơ hồ, bên tai dường như nghe thấy tiếng khóc cực kỳ bi thảm, trong đầu cũng chen vào một chút ký ức kỳ quái, làm đầu cô đau muốn vỡ ra.
Đau đớn kịch liệt thôi thúc cô mở mắt ra, cố gắng thoát khỏi ác mộng, không ngờ cảnh tượng trước mắt suýt nữa dọa cô đái ra quần.
Nhìn thấy một lão già mặc đồ gấm hoa cầm thanh kiếm điên cuồng chém người, trên mặt đất hơn mười cỗ thi thể lớn nhỏ, những người phụ nữ kia quần áo kỳ quái, mặt mày tái mét, hoảng sợ kêu khóc, hai gã nội thị đang siết chặt lụa trắng siết cổ cô!
Lương Huỳnh còn chưa hiểu chuyện gì, liền cảm thấy đầu óc đã hỗn độn thành bột nhão.
Khi ý thức của cô sắp rã rời, đột nhiên nghe một tiếng "Ầm" thật lớn, cửa lớn của điện Càn Chính bị phản quân phá mở.
Sau một khắc, trong đại điện, tiếng gào thê lương đinh tai nhức óc, cùng với phản quân hung hăng xâm chiếm, lão hoàng đế bị chém chết.
Hai gã nội thị siết cổ cô làm sao còn quan tâm gì nữa, cuống quít chạy trối chết.
Lương Huỳnh mềm nhũn ngã xuống, ngã vào trên đống thi thể, nửa bên mặt thì ngâm trong vũng máu, máu kia vẫn là ấm áp!
Những người phụ nữ vừa rồi bị buộc tuẫn quốc thủ tiết vốn tưởng rằng đã trông thấy rạng đông, ai ngờ đám cầm thú kia nhìn thấy đám yếu đuối bất lực này, nhao nhao lộ ra ánh mắt thèm muốn.
Phụ nữ giống như cừu non đợi làm thịt bị phản quân đuổi theo.
Tiếng cầu cứu hoảng sợ bên tai kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh Lương Huỳnh, trong đầu chen vào rất nhiều ký ức không thuộc về cô.
Cô trong hỗn loạn nắm chặt bàn tay lại, đau đớn bén nhọn truyền tới, ác mộng chân thật như vậy vô cùng dọa người!
Lương Huỳnh cả người giật mình, cô chỉ ngủ trưa thôi mà, chẳng lẽ là linh hồn xuất khiếu?
Suy nghĩ hỗn loạn, cô len lén mở một mắt nhìn trộm.
Cảnh tượng cực kỳ bi thảm khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, cô cũng không dám nhìn kỹ, lại càng không dám lộn xộn, chỉ có thể chịu đựng cơn kích động buồn nôn giả chết.
Trong đại điện giằng co hồi lâu mới yên tĩnh trở lại.
Trong lúc giả chết, đầu óc Lương Huỳnh cũng dần tỉnh táo hơn nhiều, ý thức được nơi cô đang ở là điện Càn Chính, thân thể bị treo cổ này cũng tên là Lương Huỳnh, là một công chúa trong hậu cung Bắc Yến, năm nay mười bốn tuổi, con thứ mười lăm.
Trông bộ đồ của các phi tần đều là áo khoác, váy đôi, rất có thể là bối cảnh các triều đại cuối thời Ngụy Tấn Nam Bắc.
Sau khi đám côn đồ hành hung thỏa mãn thú dục, lần lượt rời đi để lại những người phụ nữ quần áo xộc xệch.
Lương Huỳnh không dám bất cẩn, tiếp tục nằm bất động.
Đúng như dự đoán, không lâu sau, cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến, lại một đám phản quân xông vào.
Những binh lính kia nhìn thấy phụ nữ nhân bị chà đạp bỏ mạng trên mặt đất liền chửi bới chửi rủa vài câu, sau đó vơ vét trâm châu tiền của còn sót lại trên thi thể, vội vàng rời đi.
Lòng bàn tay Lương Huỳnh toát mồ hôi lạnh, binh lính bên ngoài điên cuồng hò hét, tiếng người gào khóc hỗn loạn khiến tinh thần của cô bị đả kích cực lớn.
Cô muốn tiếp tục nằm trên mặt đất, giả chết trở lại buổi trưa chiều ấm áp kia, nhưng sau khi tránh được vài nhóm người vào điện kiểm tra, cô cuối cùng đã quyết định tự cứu mình thoát khỏi bờ vực sụp đổ.
Dựa vào ký ức còn sót lại trong đầu "Lương Huỳnh" này, cô định sẽ trốn đến lãnh cung trước.
Vội vàng lấy lụa trắng quấn trên cổ xuống, cô tìm một thi thể nội thị gầy yếu, chịu đựng khó chịu mà cởi xiêm y trên người hắn, bất chấp máu dính đầy tay, cởϊ áσ ngoài ra, mặc vào bộ đồ nâu sẫm của nội thị.
Từ cửa hông điện Càn Chính đi ra, đưa mắt nhìn lại, bộ mặt thi thể trong bồn hoa thật gớm ghiếc, dọa người.
Lương Huỳnh dựng ngược tóc gáy, không dám nhìn thêm, chạy một mạch về phía Sùng Dương Môn.
Trong hành lang có rất nhiều thi thể nằm ngổn ngang, khắp nơi đều là máu tươi, cách một bức tường, là tiếng nức nở thống khổ của cung nhân sau khi trọng thương, khiến người nghe rợn người.
Lương Huỳnh không dám dừng lại, lảo đảo bỏ chạy.
Đáng tiếc thân thể này quá mảnh mai, lại quá kinh hãi, hai chân bủn rủn vô lực, chạy vài bước liền thở hồng hộc, dường như sắp tê liệt mà ngã xuống đất.
Cô cố vịn vào tường đi về phía trước, không khỏi tự nhéo mình một cái, đau quá!
Con mẹ nó, đây thật sự không phải mơ!
Lương Huỳnh bi phẫn nhìn xung quanh, tự an ủi mình, nói không chừng có thể thấy được anh hùng cứu mỹ nhân, nói không chừng cô cầm kịch bản sảng văn!
Nhưng mà, chưa đợi được anh hùng đến, đã đợi được tiếng bước chân rộn rã.
Vừa rồi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô vừa nghe thấy thanh âm kia liền sợ hãi.
Hiện giờ trốn không kịp, cô không nghĩ nhiều, quyết định nằm xuống bên tường, cắn răng đặt cánh tay một cỗ thi thể lên người mình—— giả chết.
Tiếng bước chân từ hành lang truyền đến, cô nhắm chặt hai mắt nín thở không nhúc nhích.
Một đám binh lính mặc áo giáp vội vã đi qua hành lang, bọn họ không hứng thú với thi thể, chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua rồi chạy đi, cũng không phát hiện khác thường.
Đợi tiếng bước chân đi xa, Lương Huỳnh lấy can đảm hé mắt nhìn lén, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ hãi không nguy hiểm.
Mãi đến khi những binh lính kia hoàn toàn biến mất trong hành lang, cô mới hoàn hồn đứng dậy tiếp tục chạy trốn.
Băng qua hành lang đến cung Thái Bình cung, gặp phải một đám cung nữ nội thị hoảng loạn bỏ chạy.
Lương Huỳnh hoà vào trong đó, vội vàng trốn về Ngự Hoa Viên.
Ngự Hoa Viên trong cung rất lớn, có hồ nhân tạo, rừng đá giả núi, hồ sen, nơi cưỡi ngựa......, thân thể này từ nhỏ đã lớn lên trong cung, đương nhiên quen thuộc với các bố trí.
Phản quân không mấy hứng thú với Ngự Hoa Viên, trừ phi là đuổi gϊếŧ cung nhân, nếu không phần lớn đều đang cướp đoạt của cải trong cung, hoặc là đang gian da^ʍ cưỡиɠ ɧϊếp.
Lương Huỳnh không dám chạy lung tung giữa ban ngày, đã tìm trong rừng đá giả núi một khe đá nhỏ hẹp để trốn vào, định sẽ đợi đến khi trời tối đến lãnh cung ẩn náu.
Từ lúc bị siết cổ đến bây giờ được an toàn, vẻn vẹn chỉ chưa đầy một canh giờ.
Đang yên đang lành từ xã hội hiện đại chạy đến nơi này, không quen biết ai, lại còn là thân nữ mềm yếu, dù có đi đến đâu cũng đều là đường chết.
Nhưng nản lòng thì nản lòng, mạng nhỏ này vẫn phải nhặt, cô cẩn thận vơ vét tài của cải còn sót lại trên người mình.
Là một công chúa, đúng thật có chút khó coi, ngoại trừ hai đóa hoa lụa trên đầu, trên người không còn trang sức nào, có thể thấy thường ngày ăn mặc cũng không dư dả.
Lương Huỳnh gỡ hoa lụa xuống, may là dưới đáy có khảm sáu chiếc lá bạc.
Cô cẩn thận gỡ bạc ra, ước lượng trong tay, cũng khá nặng, chắc đáng giá vài đồng.
Sau đó, cô kiên nhẫn chờ trong rừng đá cho đến khi màn đêm buông xuống, mới lén lút chui ra khỏi khe đá, mò mẫm đi về phía hồ sen.
Trên đường chợt thấy bên điện Triều Dương điện ánh lửa ngút trời, truyền ra tiếng hỗn loạn, cô ngửa đầu nhìn quanh, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Hôm nay phản quân đánh vào hoàng thành đốt gϊếŧ cướp bóc, chính là lúc trong cung hỗn loạn nhất, nếu cô không thừa dịp hỗn loạn tối nay chạy khỏi hoàng thành, ở trong này càng lâu càng nguy hiểm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lương Huỳnh quyết định bí quá hoá liều.
Hiện giờ, các cổng đều có binh lính tuần tra trấn thủ, muốn trốn thoát khỏi bọn họ khó như lên trời, nhưng dẫn ra bên ngoài ngoại trừ đường bộ, còn có một con đường thủy, đó chính là hào nước.
Lương Huỳnh bình thường yêu thích thể thao, bơi lội lặn nước đương nhiên không thành vấn đề, nhưng cần kiểm tra thân thể này rốt cuộc có thể chịu đựng được giày vò hay không.
Sau một hồi cân nhắc, cô vẫn quyết định đánh cược một lần, quyết đoán đi về phía hồ, định từ bên hồ mò tới hào nước, rồi từ hào nước lặn xuống bơi ra khỏi hoàng thành.
Không đợi được anh hùng, thì tự làm anh hùng vậy!
Nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước trong bóng tối, mò mẫm đến nửa đêm, Lương Huỳnh mới miễn cưỡng đến được chỗ nối liền hồ với hào nước.
Cho dù đã là đầu mùa hạ, nước trong hào vẫn rất lạnh.
Lương Huỳnh nhìn ánh lửa xa xa, trong lòng ưu sầu.
Thân thể nhỏ bé mảnh khảnh này, đi ba bước thở hai bước, có lẽ là không thể nào sống sót bơi ra hào nước.
Nhưng cảnh tượng ban ngày ở điện Càn Chính thật là hủy tam quan, những binh lính kia tàn bạo đến đáng sợ, không có một nữ nhân nào may mắn thoát khỏi.
Hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô vẫn chọn tìm đường sống trong chỗ chết, từ chỗ nối liền xuống nước.
Dòng nước lạnh lẽo thấm ướt toàn thân, lạnh đến mức run rẩy, lúc đầu cô không thích ứng được, sau đó ngâm mình trong nước một lúc, mới dần dần kiểm soát được cân bằng thân thể.
Dòng nước dâng cao, kéo cô trôi về phía trước.
Giờ phút này, Lương Huỳnh vô cùng may mắn khi kỹ năng không lấn áp thân thể, dựa vào kỹ năng tuyệt vời ở dưới nước, thân thể cô càng thêm linh hoạt, dễ dàng trôi xa theo dòng nước.
Trong thành hỗn loạn, rất ít người để ý tới hào nước.
Lương Huỳnh lợi dụng màn đêm bao phủ, dọc đường coi như thuận lợi, nhưng cũng gặp phải thi thể, có cung nhân, cũng có binh lính, cô cẩn thận tránh xa bọn họ đi về phía trước.
Nhưng ngâm trong nước chưa đầy hai khắc, cô đã cảm thấy thân thể này yếu dần.
Lúc đầu, Lương Huỳnh cảm thấy mình có thể sống sót, nào ngờ gắng gượng trong nước không đến nửa canh giờ liền chịu không nổi.
Nếu là trước đây, nửa canh giờ cũng đủ cô bơi từ trong thành ra ngoài, nhưng hôm nay thật sự rất tệ, thứ nhất thể lực quá kém, thứ hai tinh thần hao tổn nghiêm trọng.
Càng xui xẻo hơn là cô không may gặp phải dòng nước ngầm nơi giao nhau, lúc sắp bơi ra ngoài hào nước, dòng nước sông cuồn cuộn ập vào người, khiến cô văng ra xa.
Con mẹ nó, đây đúng là bắt đầu chế độ địa ngục!
Trước khi cô mất đi ý thức, cuối cùng nhịn không được mà chửi tục.
Nếu tôi có tội, xin hãy trừng phạt tôi bằng luật pháp, thay vì để tôi sống lại chết, chết lại sống thế này!
Có lẽ ông trời cũng cảm thấy chế độ mở màn này quá lừa đảo, khi Lương Huỳnh cho rằng mình sẽ phải bắt đầu lại, thì may mắn bị dòng nước cuốn ra khỏi hào nước, và mắc kẹt trên rễ một gốc cây hòe ở nhánh sông Kính Dương.
May mắn thay, có một gia đình sống bên bờ sông.
Vốn tưởng rằng làm ma nước sẽ có thể quay lại buổi trưa chiều ấm áp kia, nào ngờ trong lúc mơ mơ màng màng, dường như cô nghe thấy tiếng nói chuyện.
Khi sắc trời hoàn toàn sáng lên, nhiệt độ cơ thể cũng ấm lại, Lương Huỳnh dần dần tỉnh táo.
Cô ngây ngốc cử động ngón tay, mí mắt hé mở.
Đập vào mắt là một bộ màn vải xám, đầu óc hỗn loạn qua một lúc lâu mới dần có ý thức.
Cô còn sống à?
Cũng đúng lúc này, một người phụ nữ lớn tuổi bước vào nhìn cô, vui mừng hỏi: "Tiểu nương tử tỉnh rồi sao?"
Lương Huỳnh ngẩn ngơ nhìn gương mặt hiền lành kia, giọng khàn khàn nói: "Bà ơi, cháu còn sống ư?
Người phụ nữ kia họ Tào, người ta gọi là Tào bà, bà ấy đáp: "Phải, cô còn sống."
Nghe vậy, tâm trạng Lương Huỳnh kích động, không khỏi bật khóc.
Con mẹ nó, cái mạng chó này của cô cũng thật dài!
Thấy cô khóc, Tào bà vội vàng trấn an nói: "Tiểu nương tử chớ khóc, hiện giờ trong thành rất loạn, ta thấy trên cổ cô có vết siết, có thể thấy cảnh ngộ không tốt, nay đại nạn không chết tất sẽ có phúc, không thể đem phúc này khóc trôi mất."
Lời này nghe thật là ấm lòng.
Từ hôm qua suy sụp đến bây giờ được Tào bà dịu dàng an ủi, Lương Huỳnh thật sự rất cảm động, giấu diếm họ của mình, rưng rưng nói: "Vương Huỳnh cảm ơn ơn cứu mạng của bà."
Tào bà nặng nề thở dài: "Thời thế loạn lạc, từ xế chiều qua, trước cửa sông đã trôi qua mười mấy thi thể rồi, cô có thể gặp được hai bà cháu chúng ta, cũng coi như là duyên phận."
Dứt lời liền gọi Tiền Tiến bưng canh gừng vào.
Lát sau, một đứa trẻ bưng bát gốm tới, Tào bà nói: "Đây là cháu trai ta A Vĩnh, cô ngâm mình trong nước lâu, chắc bị cảm lạnh rồi, mau uống chút canh gừng đổ mồ hôi, nếu là phát sốt thì không ổn đâu."
Lương Huỳnh chống nửa người dậy, Tào bà đưa tay đỡ, cô nhận lấy bát gốm chịu đựng vị cay uống hết canh gừng.
Tào bà dặn dò: "Hai ngày nay tiểu nương tử không được sơ suất, kẻo bị cảm lạnh phát sốt." Còn nói: "Hiện giờ trong thành nghiêm cấm bách tính ra ngoài, không dễ mời đại phu, nên cẩn thận nhiều một chút."
Lương Huỳnh gật đầu nói phải, như nhớ tới gì đó, cô khó chịu sờ sờ vết siết trên cổ, hỏi: "Trong nhà bà có gương đồng không?"
Tào bà đáp: "Có."
Bà ấy sang phòng bên lấy gương đồng, còn nhân tiện cầm bộ đồ Lương Huỳnh mặc trước đó, nói: "Đây là quần áo của cô, ta không ném đi."
Lương Huỳnh nói tiếng cảm ơn.
Tào bà đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho nàng.
Cầm lấy gương đồng, Lương Huỳnh cẩn thận nhìn khuôn mặt của mình, chỉ cảm thấy xa lạ.
Khuôn mặt trong gương tuy chưa hết trẻ con, nhưng đường nét xinh đẹp, mặt trái xoan, dưới cặp mày lá liễu có một đôi mắt đào hoa vương tình.
Mũi nhỏ thẳng tắp, môi căng mọng còn có môi châu, làn da trắng nõn thanh tú, toàn thân toát lên vẻ đoan trang tao nhã, vừa nhìn liền biết được nuông chiều từ bé.
Mái tóc đen tương phản với làn da trắng như tuyết, cho dù mắt mù cũng có thể đoán ra thân phận cô không giống thường dân.
Thoáng nhìn bộ đồ chưa khô trên ghế, cô vội vàng lục lọi, móc ra mấy phiến lá bạc giấu trong ống tay áo, may mà sáu phiến lá bạc đều ở đây.
Lương Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, trên người có tiền, không cần hoảng sợ.
Sau đó, Tào bà đưa tới một bát cháo gạo lứt, kèm theo củ cải khô ướp chưa: "Tiểu nương tử ăn tạm chút đi."
Lương Huỳnh cũng không khách khí, cầm đũa lên bắt đầu ăn, củ cải khô giòn, có vị cay của thù du, ăn vào vô cùng ngon miệng.
Trong lòng cô biết đối phương nhất định đang giấu chút nghi ngờ, liền chủ động nhắc tới thân thế của mình, nói là thị nữ bên cạnh một phi tần trong cung, cũng kể chi tiết những gì đã xảy ra hôm qua khi phản quân tấn công vào hoàng cung đốt gϊếŧ cướp bóc.
Tào bà nói tiếp: "Mấy ngày trước cổng thành cũng chết không ít thường dân. Nếu không phải Sở Vương hạ lệnh cấm, dân chúng chúng ta hơn phân nửa cũng gặp nạn."
Lương Huỳnh lo lắng hỏi: "Bà không định rời kinh tị nạn sao?"
Tào bà bất đắc dĩ xua tay: "Rời khỏi kinh thành thì có thể đi đâu, hiện giờ khắp nơi đều loạn, không chỉ là kinh thành loạn, những nơi khác chư hầu phân tranh, nghe con ta nói loạn còn mãnh liệt hơn kinh thành. Thay vì lưu lạc bên ngoài, còn không bằng ở lại dưới chân thiên tử đánh cược một lần còn có cơ hội nhặt mạng."
Trong giọng nói của bà ấy có một cảm giác bất lực không thôi.
Triều đình không làm, lại có loạn thế, quyền chính luân phiên này, bách tính tay không tấc sắt làm sao tìm được lối thoát?
Chuyện thế này thật là nặng nề, hai người cũng không nhiều lời.
Buổi chiều tinh thần Lương Huỳnh không tệ lắm, nhưng tối hôm đó liền sốt cao.
Tào bà thấy không ổn, vội vàng gọi Tiền Tiếnp cháu trai rót một bát rượu cao lương nhà mình ủ, sau đó pha loãng với nước ấm để trung hòa.
Rượu có tác dụng tản nhiệt, Tào bà dùng rượu cao lương lau lòng bàn tay và bàn chân Lương Huỳnh, đồng thời còn dùng khăn vải đắp lên trán cô cho mát.
Tiếc là bận rộn lúc lâu, Lương Huỳnh vẫn không hạ sốt.
Tiền Tiến hỏi: "Bà nội, cô ấy liệu có chết không?
Tào bà nhíu mày nói: "Đừng nói nhảm, tiểu nương tử này ở trong cung bị siết cổ gần chết, còn có thể từ trong hào nước trôi ra giữ lại chút hơi tàn, có thể thấy là tốt số."
Sau đó, hai bà cháu nghĩ còn nước còn tát bận rộn gần một khắc nữa, nhiệt độ cơ thể Lương Huỳnh mới dần giảm xuống, có thể thấy rượu cao lương rất có tác dụng.
Tào bà đưa tay sờ trán của cô, hài lòng nói: "Ta đã nói tốt số mà, không còn nóng nữa."
Cô liên tục sốt cao hai đêm, đều là Tào bà dùng rượu cao lương pha nước để hạ nhiệt. Hơn nữa, ban ngày còn uống canh gừng ngải thảo, sống qua ba ngày liền không phát sốt nữa.
Nhìn thân thể nàng chuyển biến tốt đẹp, Tào bà rất vui mừng.
Việc thiện này có thể xem như đã làm đến cùng.
Hiện tại công thành bị phong tỏa, nghiêm cấm bách tính ra ngoài, tình hình bên ngoài bọn họ cũng không rõ lắm.
Cuộc sống khiến lòng người hoảng sợ này kéo dài đến khoảng sáu ngày, trong cung truyền ra tin tức, lão hoàng đế băng hà, tân đế kế vị, là hoàng tôn Lương Nghiêm năm nay mười một tuổi.
Hoàng đế mới lên ngôi, đổi niên hiệu thành Hưng Nguyên, đại xá thiên hạ.
Kinh thành phong tỏa mấy ngày cuối cùng cũng mở cổng thành, mọi người lúc trước bị kẹt lại thành vừa nghe mở cổng thành, như ong vỡ tổ chạy trối chết rời kinh.
Lương Huỳnh cũng định rời kinh, cô đã tính toán xong, chuẩn bị đến đất Thục tị nạn, vì từ trong miệng Tào bà biết được nay chư hầu trung nguyên phân tranh, chỉ có đất Thục thái bình hơn chút.
Trước khi rời đi, Lương Huỳnh tặng cho Tào bà một lá bạc để cảm ơn.
Tào bà từ chối nhưng không được cô cố chấp, đành miễn cưỡng nhận lấy.
Mảnh lá bạc kia có thể đổi không ít tiền đồng, Tào bà nhận ý tốt của cô, thay cô chuẩn bị hành trang đơn giản.
Lương Huỳnh cảm ơn rồi mới rời đi.
Trên đường phố đông đúc người qua lại, một vài cửa hàng cũng đã mở cửa kiếm sống.
Hiện tại, tất cả của cải của Lương Huỳnh là năm lá bạc, cô tìm đến một tiệm cầm đồ, lấy ra một mảnh lá bạc đổi thành tiền đồng.
Ông chủ tiệm cầm đồ đổi bốn trăm tám mươi đồng theo giá thị trường.
Nếu là thời thái bình, hơn bốn trăm đồng này sức mua vẫn là tương đối khả quan, nhưng hiện tại thời thế hỗn loạn, vật giá bất ổn, cũng không thể để cô tiêu xài phung phí.
Sau khi đổi tiền đồng, Lương Huỳnh đi mua hai thân áo vải thô trước, sau đó mới đến cửa hàng bán son phấn tìm đồ trang điểm.
Người phụ nữ kia đưa cho cô hai cái bình sứ, cô cũng không biết làm từ gì, không có mùi, bôi lên người biến da thành màu vàng sáp bệnh tật.
Điều này rất vừa ý cô.
Hai thân áo vải thô và đồ trang điểm đã tiêu hết gần hai trăm đồng của cô, Lương Huỳnh cảm thấy rất đau xót.
Sau khi trang điểm ở trong cửa hàng, cô nhìn trong gương đồng gương mặt tiều tụy ốm yếu, còn có không ít vết nám, rất hài lòng.
Tục ngữ có câu, người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên, trên đầu quấn khăn hoa xanh lam, trên người mặc áo vải thô xanh xám, nhăn nhúm, lại còng lưng, trông như một người gầy gò ốm yếu đã lâu không khỏi.
Đối với diện mạo này, Lương Huỳnh hết sức hài lòng.
Cô luôn luôn chú ý dáng vẻ của mình, sau khi còng lưng xuống rời khỏi cửa hàng, mua thêm lương khô mang theo người, rồi vội đi theo đám đông rời khỏi kinh thành.
Lúc này ra khỏi thành quản không nghiêm, cũng không ai tra hỏi.
Sau khi bước ra khỏi cổng thành, Lương Huỳnh thở dài một hơi, cô cuối cùng đã có thể thoát khỏi nơi quỷ quái khiến cô sợ hãi này.
Nào ngờ cô vẫn chưa vui mừng được bao lâu, chưa đến nửa tháng lại thành kẻ xui xẻo, bị bắt vào ổ thổ phỉ làm khổ dịch.
Vốn tưởng rằng đời này hết rồi, không ngờ cô lại nhặt được gà rừng bảy màu trong ổ thổ phỉ.
Thủ lĩnh thổ phỉ Triệu Trĩ, dùng lời của Triệu lão thái mà nói, nhi tử nhà ta anh võ thần tuấn, là nhành hoa mười dặm tám trấn!
Đúng, một con gà rừng bảy màu mười dặm tám trấn!