Hi Phi Dăm Truyện

Chương 8: Chân Hoàn Quyến rũ thái giám (1)

Nghe nói tân nhân mới vào cung đã qua một tháng, mấy người khác cũng lục tục được sủng hạnh.

Chỉ có Hoàn Thường tại và An Đáp ứng vẫn chưa được an bài thị tẩm.

Chân Hoàn là bởi vì sinh bệnh, mà An Lăng Dung hoàn toàn là do địa vị của phụ thân nàng quá thấp, cùng lắm cũng chỉ là một chức quan nhỏ.

An Lăng Dung tuy vào cung đã lâu, nhưng chưa từng có người dạy nàng chuyện nam nữ, cho nên khi lần đầu tiên được triệu đến thị tẩm, nàng vì quá khẩn trương cả người đều run như cầy sấy, sau đó liền bị Hoàng Thượng đuổi về.

Nhưng một cung nữ ở Mai viên lại có thể giành được sự sủng ái của Hoàng Thượng!

Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết, cảm thấy mình còn không bằng một cung nữ. Vì xuất thân không tốt, nên càng bị Phú Sát Quý nhân được sắp xếp chung cung điện ngày ngày nhạo báng.

Nàng đành phải mỗi ngày trốn ở trong phòng, lấy nước mắt rửa mặt.

Lại nói đến Hoàn Thường tại, mùa đông cũng không an phận, đêm giao thừa ở bên ngoài chạy loạn khắp nơi, còn lôi kéo Hoán Bích và Lưu Chu chơi đùa đủ thứ.

Vào mùa xuân, ngay cả mèo cũng bắt đầu động dục, Hoàn Thường tại càng trở nên ngang ngược hơn.

Phân phó Tiểu Duẫn Tử dựng một cái xích đu cho nàng, còn coi một góc Ngự Hoa Viên như sân nhà mình, không có chút thu liễm nào.

Chơi đến khi cả người mướt mồ hôi mới chịu trở về Toái Ngọc hiên.

Hôm nay, Chân Hoàn vừa trở về lập tức muốn đi tắm, nhanh chóng sai Tiểu Duẫn Tử mang quần áo đến hầu nàng.

Tiểu Duẫn Tử trong lòng nói thầm: Thân là phi tần sao có thể để nô tài giúp nàng tắm?

Nhưng miệng lại nói: “Vâng!”

Ai ngờ, Tiểu Duẫn Tử vừa đến, lập tức nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.

Tiếng rêи ɾỉ vừa kiều mị vừa uyển chuyển ấy, khiến người nghe lỗ tai phát ngứa, mặt đỏ bừng bừng.

Tiểu Duẫn Tử sửng sốt một chút, hắn dù sao cũng là người trưởng thành, nghe chốc lát liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hắn cực kỳ kinh ngạc, không ngờ Chân Hoàn lại phóng đãng như thế, đêm qua hắn ở bên ngoài gác đêm, nghe thấy Chân Hoàn và Lưu Chu khoái hoạt bên trong, hôm nay nàng còn bảo hắn hầu hạ nàng tắm.

Hắn muốn đẩy suy nghĩ đó ra, nhưng tiếng rêи ɾỉ truyền ra ngày càng lớn hơn.

Chân Hoàn có vẻ như rất thoải mái, Tiểu Duẫn Tử nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thầm mắng một câu: ĐM! Quá mẹ nó lãng phí!

Chân Hoàn ngày thường đối xử với hắn rất tốt, hơn nữa nếu có thể lấy lòng nàng, sau này cũng có lợi không hại.

Nghĩ vậy, hắn chậm rãi tới gần bình phong, duỗi tay vén một góc màn che lên.

Đập vào mắt là Chân Hoàn đang ngồi trong bồn tắm, mái tóc đen dài rải rác trên đầu, gương mặt hồng hào, hai mắt mê ly. Áo trong mỏng manh đã cởi bỏ hơn phân nửa treo ở trên vai.

Lộ ra cảnh đẹp trước ngực, vừa thở hổn hển vừa dùng ngón tay vuốt ve làn da mềm mại của mình, giống như đang câu dẫn người ta phạm tội!

Tiểu Duẫn Tử chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, bụng dưới bốc lên một ngọn lửa nóng, khiến hắn khó chịu.

Chân Hoàn thấy Tiểu Duẫn Tử đứng ở cửa không nhúc nhích, liền hỏi: “Ngươi đứng đó làm gì? Nhanh giúp bổn cung chà lưng…”

Giọng nàng mềm mại kiều mị, mang theo vẻ quyến rũ đặc biệt của thiếu nữ, Tiểu Duẫn Tử trong lòng càng thêm ngứa ngáy, hận không thể lập tức nhào lên, xoa thật mạnh đôi bồng đào trắng như tuyết kia.

Hắn nuốt nước bọt, cưỡng chế nội tâm xao động, ra vẻ trấn định nói: “Nô tài đáng chết, không cố ý mạo phạm nương nương, nô tài ngay lập tức lui ra ngoài.”

“Đừng đi… Ưm…” Giọng nói Chân Hoàn khàn khàn gợi cảm, nàng duyên dáng gọi to một tiếng, bước chân của Tiểu Duẫn Tử dừng lại.

Chân Hoàn lại tiếp tục nói: “Bổn cung muốn ngươi ở lại.”

Tiểu Duẫn Tử nghe đến đó, không khắc chế được sự dụ hoặc mà bước tới.

Hắn quỳ xuống lau tay cho Chân Hoàn trước, sau đó lấy khăn lông, cẩn thận lau người nàng.