Chương 11
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy bút, kiểm tra từng mục trong sổ thu chi, đầu ngón tay bấm máy tính, chỗ này phải chi nhiều một chút, ở bên kia ít hơn một chút, thêm thêm bớt bớt, tính ra thấy không có gì thiếu hụt, hàng lông mày nhíu chặt giãn ra, thở ra một hơi."Thật tốt quá." Tiểu Trinh vui mừng buông bút xuống. Có dư tiền, họ có thể sống khá hơn một chút.
Cô và A Đàn lấy lương cách nhau năm ngày, tiền lương của cô cố định, nhưng anh thì không như vậy, tùy công việc mà lấy lương, đôi khi gặp được mấy ông chủ trả lương chậm hơn khoảng năm ngày, mười ngày, nên hai người phải tiết kiệm tiền, đề phòng những trường hợp bất ngờ cần sử dụng. Bình thường thu chi thường không cân bằng, phải lấy thêm tiền của tháng sau bù vào, từ khi anh nói với cô sau này muốn hợp tác với A Khôn, cùng nhau gây dựng sự nghiệp, cô lại bắt đầu tiết kiệm hơn.
Tính toán xong sổ sách thu chi, Tiểu Trinh nghiêng tai lắng nghe, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy và tiếng hát của Quan Trí Đàn, nghe rất vui vẻ.
Bài "My Love". Tiếng hát của anh không tệ, thích vừa tắm vừa hát, nhưng khi nào ông chủ mời đi KTV, anh lạ liều chết cũng không cầm micro.
Tiểu Trinh khẽ cười, theo cô biết, anh sẽ còn ở trong phòng tắm khoảng năm phút đồng hồ, cơ hội tốt.
Rón ra rón rén vào phòng, mục tiêu là chiếc bóp da anh để trên giường.
Cô cầm lấy, mở ra.
Trong ví chỉ có chứng minh thư và mấy trăm tệ tiền mặt, lại nhìn túi hành lý vẫn còn mở, bên trong có mấy bộ quần áo.
Có một công trình ở Cơ Long, anh rời nhà một tuần, mà trong bóp da chỉ có mấy trăm tệ, anh tắm rửa xong phải đi ngay, nhưng không hề mở miệng hỏi cô lấy thêm tiền.
Đối với việc sử dụng tiền lương, A Đàn vô cùng tin tưởng cô, hàng thám trực tiếp đem toàn bộ tiền lương đưa cho cô, thậm chí không biết mình một tháng lấy được bao nhiêu tiền lương, chỉ cầm một ít tiền tiêu vặt, có đôi khi cần mua thêm thực phẩm bổ dưỡng cho ông nội, tiền tiêu vặt cô đưa cho anh thiếu, anh chưa từng một câu oán giận.
"Đi xa, lại còn không mang theo tiền, đồ ngốc…" Vừa thầm mắng, cô vừa lấy ra hai ngàn tệ, nhét vào bóp da của anh.
Anh chưa bao giờ bởi vì trong tay không có tiền mà cằn nhằn, ngược lại, mỗi lần cô đưa cho anh tiền tiêu vặt, anh lại nhét vào trong ví cô, để lại một tờ giấy, nói muốn cô đi mua quần áo hoặc giày dép.
Có đôi khi Tiểu Trinh không khỏi nghĩ, có lẽ anh sợ nếu như mở miệng hỏi, cô lại không có tiền để đưa sẽ xấu hổ! Sự chăm sóc của anh, làm cô cảm động vô cùng.
Anh đi công tác, không có nhà suốt một tuần, ông chủ của anh sẽ cung cấp ba bữa ăn, nhưng dù sao cũng không có ở nhà, cô muốn đưa cho anh nhiều một chút.
Vì thế vụиɠ ŧяộʍ nhét một ít tiền cho anh, để dùng khi ở ngoài.
Đang định vụиɠ ŧяộʍ để bóp da lại chỗ cũ, chợt nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.
"Tiểu Trinh, có thấy đồng hồ đeo tay của anh đâu không?"
Nghe giọng anh, cô nhất thời hoảng hốt, luống cuống tay chân.
"Em đang làm gì vậy?" Quan Trí Đàn lấy khăn lau tóc, đứng ngoài cửa, hồ nghi nhìn vẻ mặt của vợ.
"Em… Em giúp anh chuẩn bị đồ." Tiểu Trinh ra vẻ trấn định, đem đồ đạc của anh nhét vào tùi quần áo, rồi lại bỏ xuống. "Ông chủ của anh vừa gọi điện đến, mười giờ sẽ đến đón anh, phải sấy tóc đi,d dừng để bị cảm, ông chủ anh chắc sắp đến rồi… Khăn rửa mặt có cầm đi không? A, còn tất nữa, em đã giúp anh mua một đôi mới, còn áo khoác, thời tiết rất lạnh, lúc đi đường nhớ mặc, đừng để cảm lạnh."
Nhìn cô xoay như chong chóng, làm cái này cái nọ, nói linh tinh một đống, nhưng lại không nhìn anh.
Quan Trí Đàn nhướn mày, ung dung nhìn cô, mặc kệ ông chủ có thúc giục hay không, Kỉ Tiểu Trinh đang hoang mang bối rối trước mặt hấp dẫn sự chú ý của anh hơn.
Cô chỉ khi nào có tật giật mình mới nói nhiều như vậy, bình thường người nói nhiều là anh, cô luôn chỉ nhìn anh nói rồi ngây ngô cười.
Mỗi khi anh rời nhà đi công tác, ánh mắt cô dõi theo cô, khiến anh luyến tiếc thiếu chút là không đi nữa.
"Tiểu Trinh." Anh cười, giọng nói trầm thấp vô cùng thân thiết gọi tên cô.
Giọng nói này làm mặt cô nóng lên, lưng cứng lại, chỉ có lúc cầu hoan, anh mới dùng giọng nói khêu gợi này gọi cô, tiếp theo, anh đi tới gần, đưa hai tay kéo cô vào lòng.
Quả nhiên, cảm giác mình đang bị ôm vào lòng anh, thân thể tiếp xúc cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, tiếng hít thở của anh vang lên bên tai, đôi môi dán trên gáy cô.
"Tiểu Trinh…." Anh gọi tên cô, môi di chuyển trên cổ cô, giống như nụ hôn lướt qua, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng người. "Em gạt anh cái gì? Hả?"
"Em… Em đâu có!" Cả người cô phiếm hồng. Kết hôn đã hơn hai năm, đối với chuyện thân mật của hai người, cô vẫn vô cùng ngại ngùng, hơn nữa A Đàn ở trên giường rất mãnh liệt, khiến cô lại càng thẹn thùng hơn.
"Vậy sao không dám nhìn thẳng anh? Tiểu Trinh, em gạt anh." Nhẹ nhàng cắn gáy cô, tỏ vẻ tức giận. "Chúng ta chẳng phải không giấu diếm gì nhau sao, em lại gạt anh cái gì? Nói mau."
"Không có, em đâu có gạt anh! Không có." Tiểu Trinh nhanh chóng liếc anh một cái, sau đó gục đầu xuống.
Không có chuyện gì sao?
Quan Trí Đàn thấy cô không nói cũng không miễn cưỡng cô, vì anh biết hỏi cũng không được gì, cô nói dối không tốt, nhưng khi quyết định giấu diếm cái gì, thì tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng.
Anh bắt đầu quan sát, rốt cuộc có chỗ nào không đúng? Hành lý OK, được bà xã sửa sang lại nên cũng chỉnh tề không ít, nhưng bóp da của anh, sao lại đặt ở trên gối? Anh nhớ rõ khi anh đi tắm, lấy hết tiền ra, rồi tùy tiện ném lên giường…
"Em đi giúp anh làm bữa tối!" Tiểu Trinh không thể ngăn cản anh cầm bóp da, đành phải thừa cơ đào tẩu, muốn tránh khỏi sự xấu hổ.
Nhưng cô vừa rời khỏi vòng tay của anh, lập tức đã bị anh giữ chặt lại.
"Tiểu Trinh…" giọng nói Quan Trí Đàn đầy áp lực.
Anh đã mở bóp da, bên trong có nhét hai ngàn tệ, nhớ đến lúc nãy cô ngồi trong phòng khách tính toán chi tiêu, mày không khỏi nhăn lại.
Có lẽ đối với người bình thường, hai ngàn tệ cũng chỉ là một số tiền chi tiêu nhỏ bên ngoài, nhưng đối với họ, đây là tiền ăn hai tuần, cô tiết kiệm mọi thứ, mới có thể để dành được hai ngàn tệ này cho anh.
Cô không mua gì cho mình, lại luôn vì anh, vì ông nội mà mua đồ dùng, quần áo. Lễ tình nhân tháng trước, anh không thể cho cô một buổi hẹn lãng mạn, sinh nhật cô tháng sau, anh cũng không thể mua được một phần quà sinh nhật, anh đã luôn tự trách mình vô dụng, nhưng cô lại vì anh mà suy nghĩ như vậy.
"Bữa tối muốn ăn gì? Em nấu mì, làm món anh thích được không?" Tiểu Trinh muốn chạy trốn khỏi không khí này, không muốn nghe thấy anh tự trách và xin lỗi.
Anh rất tốt, họ ở bên nhau thật sự rất hạnh phúc, cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, nhưng hai người cùng nắm tay nhau bước đi, cho dù khổ sở đến đâu, cũng có thể cắn răng cùng nhau vượt qua.
"Thật xin lỗi, không có gì để cho em." Quan Trí Đàn nghĩ đến lời hứa hẹn khoa trương năm đó khi cầu hôn cô, lại cảm thấy mình vô dụng.
"Em không thích nghe anh nói vậy." Tiểu Trinh buồn bã nói. "Anh rất tốt, thật sự rất tốt." Cuốc ống hiện tại so với trước kia, so với cuộc sống túng quẫn lúc cô gầy còm làm thêm cùng với ông nội, thật sự tốt hơn nhiều. "A Đàn, anh không nên xin lỗi em, nếu phải nói, phải là em xin lỗi anh."
Có một lần anh đi liên hoan, say rượu trở về, rượu phun thực ngôn —- Thì ra vì người nhà phản đối hai người, bố mẹ anh cắt đứt kinh tế để uy hϊếp, buộc anh chia tay với cô, anh quật cường không đồng ý, vì thế tạm nghỉ học rời nhà, giữa người nhà và cô, anh đã lựa chọn cô.
Thấy anh thường vì công việc mà đi sớm về trễ, khi về nhà mệt mỏi ngủ luôn, cô thường nghĩ, là do cô sai, là vì có quan hệ với cô, nên anh mới phải sống cuộc sống vất vả như vậy, nêu họ chưa từng gặp nhau, không kết hôn, Quan Trí Đàn hiện giờ, sẽ không phải ở đây làm công nhân. Anh rất thông minh, gia cảnh hậu đãi, anh sẽ có thể ra nước ngoài làm việc, trải qua cuộc sống nhiều màu sắc.
"Nếu không nhờ anh, hiện giờ em và ông nội vẫn sẽ còn ở trong container, đông lạnh hạ nóng, em cũng không thể kiếm tiền mổ đầu gối cho ông nội, từ khi anh dẫn bọn em tới đây, ông nội đã khỏe hơn trước rất nhiều."
Không phải sao?
Trước đó ông nội vì thoái hóa đầu gối mà đi lại không tiện, ngay cả bước chảna khỏi cửa cũng khó khăn, mổ xong, ông nội có thể ra ngoài, đi đâu thì đi, dạo quanh khắp nơi, kết bằng hữu, còn có cháu gái cháu rể mua cho chiếc xe lăn để đi, so với cuộc sống trước kia, cuộc sống hiện giờ thật sự rất hạnh phúc.
"Anh… thật không thích nghe em nói như vậy." Quan Trí Đàn ảo não nói.