Gái Thẳng Như Thép: Cún Con Tức Đến Bật Khóc

Chương 15.2: Làm công cho chị

Nhưng dường như Phó Khả Dịch đang cố ý xuyên tạc lời của cô, nghĩ rằng cô muốn chiếu cô đàn em là cậu, vì vậy khóe môi cong lên thành một nụ cười đầy ngọt ngào: “Được thôi, đàn chị.”

Thấy Đường Miểu lại muốn đến tòa nhà giảng dạy, Phó Khả Dịch nghi hoặc: “Đàn chị, chị đi đâu thế?”

“Tôi lên lầu bưng cái ghế khác.”

“......”

Cuối cùng, Phó Khả Dịch khiêng đồng thời hai cái ghế trên bả vai mình đi vào tòa nhà thực nghiệm, còn Đường Miểu bưng một cái ghế gỗ theo ở phía sau.

Tại không gian sáng tạo.

Hứa Hải Bình không ở đây, có lẽ là anh ta lại đi bưng ghế rồi.

Sau khi bảo Phó Khả Dịch thả ghế xuống, Đường Miểu bắt đầu quét tước dọn vệ sinh.

Đầu tiên, cô cầm cây chổi quét tới trên đất và bụi trên bàn, sau đó lại lấy giẻ lau bàn, Phó Khả Dịch nhìn cô: “Sau này chị sẽ làm việc ở chỗ này à?”

“Ừm.”

“Em tới được không ạ?”

Đường Miểu ngẩng đầu.

Phó Khả Dịch cười tủm tỉm: “Em làm công cho chị nha, không lấy tiền.”

“Cậu không có nghĩa vụ phải làm công cho tôi.”

Thời gian của ai cũng đều quý giá cả, cô không muốn lãng phí thời gian của người khác.

“Dự án của chị ấy, em cũng muốn tham gia.”

Cậu đứng ở đối diện, thái độ ấy vừa nghiêm túc vừa thành khẩn, Đường Miểu có hơi sửng sốt.

Chàng trai anh tuấn, cao ráo đứng ngay ở trước mặt cô, cậu cứ đứng đấy khẩn trương đợi câu trả lời của cô như cậu học sinh đang đối mặt với giáo viên chủ nhiệm.

Cậu muốn tham gia vào dự án của cô, mục tiêu rất chuẩn xác, đong đầy tình cảm.

“Chỗ của tôi… không cần người rảnh rỗi.”

Do dự một lát, Đường Miểu vẫn nói.

Cô không cần người rảnh rỗi là sự thật, trước mắt cô chỉ công nhận mỗi một mình Hứa Hải Bình thôi.

Chưa kịp đợi cô từ chối, Phó Khả Dịch tiếp tục tranh thủ: “Chị cứ yên tâm, em không phải là người rảnh rỗi, hay là chị cho em một tháng thời gian thực tập đi?”

“Thời gian thực tập?”

“Đúng thế, nếu chị thấy em không làm được việc thì cứ đuổi cổ em đi cũng không muộn mà.”

Đường Miểu yên lặng suy nghĩ.

“Tại sao cậu lại muốn gia nhập?”

“Em muốn khởi nghiệp với chị.” Có lẽ là thấy câu trả lời của mình không ổn lắm, Phó Khả Dịch lại bổ sung thêm: “Chủ yếu là vì em thích dự án này.”

Cô đứng ở đối diện.

Yên lặng một lát.

Đường Miểu: “Thôi được rồi, cậu đến đây đi.”

Phó Khả Dịch cười: “Xin cảm ơn sếp Đường.”

“Hả?”

“Đàn chị.”

Hai người cùng nhau làm vệ sinh, Hứa Hải Bình khiêng một cái ghế đi vào không gian sáng tạo.

“Miểu Miểu, sao cậu nhanh thế?”

Trông thấy Phó Khả Dịch, Hứa Hải Bình sửa miệng, hỏi: “Đây là?”

“Đàn em của bọn mình, cậu ấy tên là Phó Khả Dịch.”

Lúc này, Phó Khả Dịch đang lau bàn, nhìn thấy Hứa Hải Bình tiến vào thì ý cười trên khuôn mặt nhạt đi vài phần.

Cậu không biết rằng ngoại trừ mình và Đường Miểu ra thì còn có một người khác thực hiện dự án nữa.

“Anh ấy tên là Hứa Hải Bình, cậu có thể gọi anh ấy là đàn anh Hải.” Đường Miểu nói với Phó Khả Dịch.

Phó Khả Dịch nhàn nhạt gật đầu: “À.”

“À cái gì hả? Cậu phải gọi là đàn anh chứ.”

Nhìn về phía Hứa Hải Bình, Phó Khả Dịch nói với vẻ không tình nguyện lắm: “Chào đàn anh ạ.”

“Chào em.”

Cuối cùng, ba người họ cùng dọn dẹp trong căn phòng nhỏ hẹp.

Một lát sau, Hứa Hải Bình khiêng bình nước ra không gian sáng tạo để thay một bình khác, Đường Miểu ngồi tại chỗ xem giờ trong di động.

“Phó Khả Dịch, chiều nay có ca học đúng không? Cậu về trước đi.”

“Hôm nay em không nghỉ trưa.”

Cậu cởi tấm vải chống bụi của máy tính ra rồi kiểm tra kỹ thiết bị phần cứng của máy tính nhà trường.

“Hôm nay cũng chẳng làm việc gì, cậu không cần phải ở đây làm mấy chuyện này đâu.” Đường Miểu nói.

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác nhung tối màu rộng rãi, bên trong là áo len trắng, cậu cứ đội mũ từ nãy đến giờ, nhưng có lẽ vì trong lúc làm việc vướng víu quá, nên cậu cởi phắt mũ áo xuống, và sau đó Đường Miểu lại được chiêm ngưỡng quả đầu mới của cậu.

Chưa kể, nhìn từ góc độ này thì trông cậu cũng có vẻ đẹp trai, mạnh mẽ đấy chứ.