Gái Thẳng Như Thép: Cún Con Tức Đến Bật Khóc

Chương 10.3: Không thân với cậu

Mâm đồ ăn của Đường Miểu chỉ có mỗi cơm trắng với cải trắng, ngay cả một miếng thịt còn không có......

“Sao cậu lại không ăn?”

Đường Miểu nhìn qua, tầm mắt cả hai chạm nhau.

“Đàn chị ơi, em bị cảm.”

Cậu kéo khẩu trang xuống, biểu cảm kia giống hệt như chú cún con lúc đang bị bệnh nên uể oải không chịu ăn cơm của nhà Đường Miểu vậy.

“Mặc nhiều đồ một chút, ráng uống nhiều nước ấm.”

Đường Miểu tiếp tục ăn cơm.

“Vâng ạ.” Phó Khả Dịch ngoan ngoãn gật đầu: “Nhưng mà em đang bệnh nên ăn không ngon miệng gì cả.”

Đường Miểu nhìn mâm đồ ăn của cậu, thịt bò với dưa chua, gà Cung Bảo, thịt kho tàu....... Cậu ăn không thấy ngon miệng mà còn gọi nhiều món như vậy, có biết lãng phí lắm không?

Phó Khả Dịch ghé sát lại gần cô, nhỏ giọng nói: “Chị ăn hộ em một nửa, có được không ạ?”

Từ Ưu Nhã và Cao Hồng Bảo đang kẻ xướng người hoạ, bầu không khí trên bàn ăn quá náo nhiệt, hiếm ai hơi sức chú ý tới cuộc trò chuyện của Phó Khả Dịch và Đường Miểu.

Chưa kịp đợi Đường Miểu trả lời, Phó Khả Dịch đã vội vàng gắp thịt bò, gà viên và xương sườn...... vào chén cô.

Đường Miểu: “Tôi từ chối.”

Con gái ăn đồ của con trai ư, thế thì không tốt lắm đâu.

Cậu giả điếc, tiếp tục nghiêm túc gắp thức ăn, còn đặc biệt chọn mấy miếng nhìu thịt cho cô.

Đường Miểu: “……”

Phó Khả Dịch gắp đồ ăn cho Đường Miểu một cách quang minh chính đại như vậy khiến tất cả mọi người sững sờ.

Lời nói vừa đến miệng của Từ Ưu Nhã lại bị nuốt xuống.

Nhận thấy những ánh nhìn đầy ăn ý của mọi người, Phó Khả Dịch giải thích: “Em đang bệnh không thấy ngon miệng lắm, nên nhờ đàn chị ăn hộ em một chút đấy mà.”

Nhìn lại mâm đồ ăn của Đường Miểu, trên đống rau xào cải trắng giản dị ban đầu đã chất đầy rất nhiều loại thịt.

Ăn một chút hộ cậu hồi nào, rõ ràng là ăn xong hết hộ cậu luôn thì có?

Cậu gọi hết mấy món này mà lại không ăn, nhưng mọi người ở đây lại thích ăn kia mà, thế mà cậu cho mỗi một mình Đường Miểu, nhìn xem, con người này đang đối xử bất công.

Mặc dù mấy cậu trai cũng tỏ vẻ khinh thường, nhưng không ai nói năng gì.

Mà hiển nhiên bên nữ cũng nhận thấy điều gì đó khác thường, Từ Ưu Nhã và Hoàng Vận đồng loạt bắn ánh mắt đầy vẻ mập mờ cho Đường Miểu, chỉ mỗi Hạ Thiến Thiến hiện lên vẻ mặt xấu hổ.

“Đàn chị Hạ ơi, mấy ngày nữa phòng ngủ của bọn em sẽ tổ chức một cuộc thi thể thao điện tử với một phòng ngủ khác, nếu tụi nó thua thì phải đưa cho bọn em bốn trăm nhân dân tệ đi ăn lẩu, đến lúc đó các chị đi cùng với bọn em nha?” Tô Luân mở lời.

Hạ Thiến Thiến sửng sốt hai giây, nhíu mày nói: “Mấy cậu đang chơi cá cược ăn tiền đấy à?”

“Không phải đâu chị, bọn em gọi cái này là dùng kỹ thuật để kiếm cơm ăn, sao có thể gọi là cá cược ăn tiền được ạ?” Cao Hồng Bảo chớp chớp đôi mắt vô tội vạ.

“Bốn trăm nhân dân tệ còn chả đủ cho bốn đứa tụi em ăn, chẳng phải có thêm bọn chị nữa thì phải uống nước lẩu thôi à?”

“Không sao cả, bọn em sẽ bỏ thêm tiền riêng vào mà.”

“Nhưng đừng có nghĩ mọi chuyện hoàn hảo quá, có thắng hay không còn chưa biết đâu đấy.”

“Chỉ cần thằng Dịch đừng kéo chân sau thì chắc chắn sẽ thắng được thôi.”

Trong bốn người họ, kỹ thuật của Phó Khả Dịch là tệ hại nhất, thế mà cậu lại chẳng có một chút nào là tự hiểu lấy mình.

Nhìn nhìn Đường Miểu, rồi lại nhìn nhìn mâm đồ ăn của cô, Phó Khả Dịch cúi đầu ăn cơm: “Tao sẽ ráng cố gắng hết sức.”

Có thể đưa được người nào đó đi ăn lẩu hay không thì phải dựa cả vào việc cậu có kéo chân sau hay không.